Cô Gái Đến Từ Mười Năm Trước

Chương 7

Đầu gối đau, ngực cũng đau, Đinh Vân cũng hít một hơi thật sâu, cố biện bạch: "Nhưng anh ta rất tốt!"

“Chị phát thẻ người tốt à? Chẳng lẽ không phải chỉ có lúc chia tay mới có thể nói những lời này sao?" Giọng Tiểu Đinh Vân trào phúng: "Một người phải không có ưu điểm bao nhiêu mới phải dùng người tốt để tổng kết?”

Đinh Vân đau răng, rồi lại không thể không giải thích: "Không phải vậy. Anh ta rất tốt, làm việc ở đơn vị hành chính, hôm nay đơn vị bọn họ có họp, cho nên chúng tôi mới không hẹn.”

“Chị tìm ảnh ra trước để tôi xem đi.”

Đinh Vân vừa châm chọc vẻ bề ngoài của thiếu nữ, vừa mở khóa điện thoại di động, tìm được một tấm ảnh anh ta cùng đồng nghiệp đi leo núi trong vòng bạn bè của Lý Thu Thực: "Đây, chính là người này”

Người đàn ông trong ảnh ngũ quan đoan chính, mặc áo khoác màu lam, đưa tay chữ V về phía ống kính, ánh mắt còn cười đến nheo lại. Tiểu Đinh Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm trong chốc lát, ngoài dự liệu của Đinh Vân, cũng không châm chọc vẻ ngoài của Lý Thu Thực, mà là hỏi: "Chỉ có cái này? Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

“Ừm, hơn nửa năm.”

“Không có ảnh chụp chung?”

"Chụp ảnh chung sao..." Đinh Vân thoát khỏi hình ảnh, kéo ngón tay xuống, tiếp tục tìm kiếm trong vòng bạn bè của Lý Thu Thực.

Tiểu Đinh Vân nhìn trong chốc lát, khi Đinh Vân rốt cục tìm được một tấm ảnh chụp chung mở ra cho cô ấy xem, mới bĩu môi nói: "Phải tìm lâu như vậy, hơn nữa không phải tìm trong điện thoại của chị, người này thật sự là bạn trai của chị sao?"

“Hả? Đúng mà, tôi lừa cô làm gì?" Đinh Vân chỉ chỉ ảnh chụp trên điện thoại: "Đây là ảnh chụp sinh nhật lần trước”

“Bao lâu trước?”

“Chắc là hai ba tháng”

Thiếu nữ lắc đầu, xoay người dọc theo bờ biển đi về phía trước, Đinh Vân vội vàng theo sau, đang muốn nói "Chúng ta về nhà đi", chợt nghe thiếu nữ lại đặt câu hỏi: "Lần trước chị nói là bạn bè giới thiệu, hai người các người, không phải là biết nhau nhờ xem mắt đó chứ?"

“Ừm, xem như vậy đi.”

Thiếu nữ lập tức dừng chân, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi cao giọng hỏi: "Vậy mà chị lại đi xem mắt? Vậy mà chị lại phải dựa vào xem mắt tìm bạn trai? Mười năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh Vân bị cô ấy dọa sợ, một lát sau mới phản ứng lại, đối với mình lúc đang nổi loạn mà nói, xem mắt là chuyện không thể chấp nhận thế nào, vừa định giải thích, Tiểu Đinh Vân đã chỉ vào mũi cô hỏi: "Lúc học đại học chị làm gì vậy? Ngay cả một mối tình cũng không có?”

“Cô nhỏ tiếng chút” Đinh Vân kéo tay cô gái xuống, kéo cô ấy đi về phía trước đến một nơi ít người qua đường, mới nói: "Có rồi, không phải chia tay rồi sao?"

“Chia tay là xong rồi? Sau đó thì sao?”

Đinh Vân không được tự nhiên nói: "Sau không có ai thích hợp cả.”

“À, cho nên chị lưu lạc tới 27 mới thông qua xem mắt tìm được bạn trai.”

Đinh Vân thật sự nhịn không được, nàng nâng tay trái bóp ở trên lưng, duỗi tay phải chỉ cô gái đối diện: "Có phải cô muốn đánh nhau không? Tôi nói cho cô biết, với thể chất của tôi hiện tại, có thể đánh bại ba người như cô! Hơn nữa xem mắt thì sao? Xem mắt mặc dù có chút nhàm chán có chút xấu hổ, nhưng vẫn là một cơ hội rất tốt để kết giao bạn bè mới!"

"Chị đã xem mắt bao nhiêu lần?" Thiếu nữ không chút sợ hãi, đẩy ngón tay của Đinh Vân ra, hỏi.

“Ừm, chưa từng đếm......”

Thiếu nữ lập tức trừng to mắt: "Còn cần đếm?! Hơn mười lần rồi sao?”

“Ừm, đại khái vậy, dù sao qua 25 tuổi, cô biết đấy, người bên cạnh cũng bắt đầu thúc giục cô tìm đối tượng kết hôn.”

“Tôi biết cái gì? Tôi mới 17 tuổi” Tiểu Đinh Vân nổi giận: "Chị lại lăn lộn đến mức cần người khác thúc giục chị tìm đối tượng kết hôn, trời ạ, chị không thấy thất vọng với trái tim 13 tuổi đã bắt đầu yêu một chàng trai sao?"

Cái quái gì thế này! Đinh Vân lấy tay che mặt quay đầu bước đi, thiếu nữ Đinh Vân cũng không chịu buông tha, đi theo phía sau lải nhải nói: "Tôi vốn không muốn phê bình chị nhanh như vậy, nhưng chị nhìn chị xem, 27 tuổi rồi, dáng người mập mạp, kiếm tiền không nhiều lắm, bạn trai là tìm được nhờ xem mắt, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, đây còn không phải là đáng sợ nhất, chị biết đáng sợ nhất là cái gì không?"

Đinh Vân yếu ớt trả lời: "Là cô”

"Đáng sợ nhất chính là chính chị không cảm thấy cái này có gì không tốt! Xem ra chị rất thỏa mãn trong đó! rõ ràng kẹt trong vũng bùn, lại còn tự mình gạt mình nói chỉ là đang làm spa tắm bùn, Đinh Vân, chị thật có tiền đồ!"

Thiếu nữ nói xong liền thở phì phò đi về phía trước, không để ý tới Đinh Vân nữa, Đinh Vân bị những lời này chọc cũng rất căm tức, vốn không muốn để ý tới cô ấy, nhưng thấy cô ấy càng chạy càng xa, chỉ có thể lên tiếng gọi cô ấy: "Cô đi đâu vậy? Đi lạc tôi cũng mặc kệ đó!”