Thính giác của Ôn Trúc Sâm đã hồi phục nên tất nhiên cũng nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của đám người hầu kia, chưa kể họ cũng chẳng có ý định lảng tránh hay gì cả.
Nhưng cậu cũng chẳng thèm phản bác, chỉ tập trung vào con đường dưới chân và gương mặt nho nhỏ của Đỉnh Đỉnh, cẩn thận bước từng bước tuy chậm mà chắc.
Bác Tần cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui, đồng thời quắc mắt nhìn bọn họ một vòng. Không cần bác ấy mở miệng, những người đó đã chột dạ không thôi, vội gật đầu chào hỏi một cái rồi xoay lưng tản ra bốn phía ngay lập tức.
“Cậu Ôn…” Lúc đi xuyên qua nhà tạ, bác Tần đang định nói gì đó để giúp Ôn Trúc Sâm xua tan bầu không khí lúng túng, thế nhưng cậu đã đi trước một bước, trong lúc ngắm nhìn những sinh vật đang tung tăng bơi lội trong hồ nước phía dưới, cậu bỗng mở miệng, hỏi với giọng khó tin: “Bác Tần, đó là… cá mập hả?”
Bác Tần hướng mắt nhìn theo, rồi mỉm cười trả lời: “Đúng vậy đó cậu Ôn, chính xác hơn thì là cá mập vây đen.” Dứt lời, bác ấy lại chèn thêm một câu: “Hợp pháp đó, đã xin phép bên trên rồi.”
Ôn Trúc Sâm khẽ thở phào, sau khi ôm Đỉnh Đỉnh đi qua đầu bên kia cây cầu, cậu mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Dù là trong nguyên tác thì số lần ông cụ Cung lên sân khấu cũng không quá nhiều, vì vậy hiện tại Ôn Trúc Sâm chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của bản thân để đoán xem rốt cuộc ông cụ Cung là loại người gì.
“Cậu Ôn…” Lúc bước tới trước cổng chính, dì Vinh – người thường xuyên đảm nhận trọng trách chăm sóc cho Đỉnh Đỉnh bước tới, lịch sử gật đầu chào Ôn Trúc Sâm một tiếng rồi nói: “Cực cho cậu rồi, giờ cậu có thể yên tâm giao lại Đỉnh Đỉnh cho tôi.”
Ôn Trúc Sâm liếc nhìn bác Tần, dưới sự đồng ý ngầm của bác ấy, cậu cẩn thận ôm Đỉnh Đỉnh đang ngủ say sưa đặt vào lòng dì Vinh, sau đó theo chân bác Tần bước qua cánh cửa có con ngạch cao gần ngang gối.
“Thưa cụ, cậu Ôn tới rồi ạ.”
Bác Tần vừa nói, vừa dẫn Ôn Trúc Sâm tới phòng sạch.
Sau khi đi hết hành lang rộng thênh thang, Ôn Trúc Sâm dừng lại trước cửa phòng sách đang mở toang, vừa ngước mặt lên nhìn thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Khác với những gì cậu tưởng tượng, phòng sách của ông cụ không hề âm u, tăm tối, trái lại còn tràn ngập ánh nắng chiều ấm áp rọi vào qua song cửa sổ.
Bóng tối và ánh sáng đan xen, tạo nên bức tranh đầy nghệ thuật. Trên chiếc ghế thái sư suy nhất đặt sau cái bàn có một con mèo mướp đang ung dung nằm dài, hai mắt nó híp lại, thoải mái phát ra tiếng ngáy biếng nhác.
Cả người nó tròn ủm, chiếm gần hết diện tích chiếc ghế, dưới ánh mặt trời chói lòa, bộ lông trên lưng nó càng thêm mềm mại, bóng bẩy, nhìn thoáng qua thôi là biết được ăn sung mặc sướиɠ, sắp đánh mất thiên tính nhanh nhẹn của loài mèo tới nơi rồi.
Lúc này, chủ nhân của chiếc ghế thái sư – ông cụ Cung cũng đang đứng ngay bên cạnh, nhưng chỉ cúi đầu híp mắt cười hiền lành nhìn nó ngủ. Hôm nay, ông cụ mặc một bộ võ phục Thái Cực quyền trắng tinh từ trên xuống dưới, dáng vẻ hiền hòa hiện trên gương mặt khiến người ta không cách nào liên tưởng đến việc ông chính là chủ tịch từng một thời hô mưa gọi gió trên thương trường của tập đoàn Cung Thị.
“Thưa cụ, cậu Ôn tới rồi.” Ban nãy bác Tần tưởng ông cụ đang ngồi ngay phòng khách, thế nên tiếng thông báo khi mới vào cửa cũng không quá lớn, hiện tại, sau khi đã dẫn Ôn Trúc Sâm tới phòng sách, bác ấy lại lên tiếng nhắc nhở ông cụ Cung lần nữa.
Cung Sĩ Xương ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc hai ông cháu mắt đối mắt, nhịp thở của Ôn Trúc Sâm bỗng chậm lại. Không phải vì ông cụ Cung trông rất nghiêm khắc, đáng sợ, mà là vì dáng vẻ của ông ấy quá đỗi… hiền từ.
“Trúc Sâm phải không cháu?” Cung Sĩ Xương vẫn chưa chính thức gặp mặt Ôn Trúc Sâm lần nào.
Nghe ông ấy hỏi, Ôn Trúc Sâm vội vàng gật đầu xin lỗi: “Dạ vâng, xin lỗi ông nội, cháu…”
Để người lớn tuổi hơn chủ động chào hỏi mình đúng là quá thất lễ rồi.
“Ha ha.” Cung Sĩ Xương phất tay, có vẻ như không thèm để ý chút nào. Ông ấy tiến lại gần Ôn Trúc Sâm, sự hài lòng ánh lên nơi đáy mắt: “Người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, tốt, tốt lắm!”
Được người lớn khen ngay trước mặt thế này khiến một người vốn dễ xấu hổ như Ôn Trúc Sâm cảm thấy có hơi ngại.
Xuất thân là trẻ mồ côi nên từ nhỏ đến lớn, lúc nào cậu cũng cảm thấy bản thân không giỏi bằng người khác, cực kỳ tự ti, thế nên mỗi lần được người khác khen ngợi, cậu đều sẽ vô thức cho rằng bản thân không xứng với lời khen đó.
“... Cảm ơn ông nội.” Bất kể trong lòng có tự định nghĩa bản thân thế nào thì tuyệt đối không thể khiến người lớn cảm thấy tẻ nhạt được.
Chú mèo mướp bị giọng nói vang dội của chủ nhân đánh thức, bất mãn há miệng phát ra tiếng rầm rì: “Meo…”
Cung Sĩ Xương mỉm cười tới gần, ngồi xuống chiếc ghế thái sư mà sau khi duỗi người chán chê thì mèo mướp mới bằng lòng trả lại, sau đó ra hiệu mời bác Tần và Ôn Trúc Sâm ngồi xuống nói chuyện.
Ôn Trúc Sâm gật đầu với bác Tần, chờ bác ấy ngồi xuống rồi mới chầm chậm ngồi theo.
Ông cụ Cung yên lặng đánh giá cậu thanh niên xinh đẹp vừa trở thành bạn đời hợp pháp của A Chỉ nhà mình. Ông cụ thừa nhận, ấn tượng ban đầu về cậu của ông cụ thật sự không mấy tốt đẹp, nhưng vì bát tự* của Ôn Trúc Sâm và Cung Chỉ rất hợp nhau nên ông cụ mới không dám lỗ mãng từ chối lời đề nghị của nhà họ Hứa.
*Bát Tự (hay Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát Tự (8 yếu tố).
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Ôn Trúc Sâm, ông cụ bỗng nhận ra sự chân thành trong đôi mắt trong veo, sạch sẽ của cậu, thế là những suy đoán ban đầu dựa theo lời đồn thổi bên ngoài cũng như những tin tức trái chiều liên quan tới Ôn Trúc Sâm cũng dần biến mất khỏi tâm trí ông cụ.
Trong những năm qua, đối thủ mà ông cụ chạm trán có thể nói là đếm không xuể, cũng thu được rất nhiều kinh nghiệm phong phú, cộng thêm sáng nay, ông cụ còn nghe bảo đứa trẻ Đỉnh Đỉnh vốn hay ngồi chơi một mình lại cực kỳ thích bám lấy Ôn Trúc Sâm, chỉ vậy thôi là đủ để biết rằng ông cụ không hề nhìn lầm cậu.
Tuy việc tính bát tự trước khi kết hôn là truyền thống từ ngàn xưa, nhưng bản thân ông cụ Cung hiểu rất rõ, do cuộc đời A Chỉ mấy năm qua quá nhấp nhô, thế nên mình mới bắt đầu tin tưởng quá mức vào những thứ gọi là truyền thống này. Cũng vì vậy mà lúc trước mới có chuyện còn chưa kịp hỏi thăm cẩn thận suy nghĩ của A Chỉ thì ông cụ đã tự tiện đưa ra quyết định, bảo nhà họ Hứa đang sốt ruột muốn kết thông gia với mình đưa Ôn Trúc Sâm có ngày sinh tháng đẻ phù hợp với A Chỉ tới nhà họ Cung. Lúc đó, ông cụ chỉ hy vọng Cung Chỉ sẽ được thơm lấy từ bát tự tốt nhất của Ôn Trúc Sâm, để sau này mãi luôn khỏe mạnh, sống yên ổn bình an tới cuối đời.
Cha mẹ khắp thiên hạ ai mà chẳng giống nhau, vì con cái, chuyện gì cũng dám thử.
“Ông… ông nội…” Ôn Trúc Sâm bối rối vân vê vạt áo, cố gắng không để lộ tâm trạng căng thẳng của bản thân, nhưng giọng điệu của cậu đã tự vạch trần điều đó: “Có khỏe không ạ?”
“Khoẻ, khoẻ lắm.” Cung Sĩ Xương xoa nhẹ đầu chú mèo mướp, cười bảo: “Giờ được gặp cháu, ông nội càng thêm yên tâm rồi, Trúc Sâm à, ông nội chúc cháu và A Chỉ trăm năm hạnh phúc, vui vẻ bình an.”
Dứt lời, ông cụ lôi từ trong ngăn kéo ra một phòng bao lỳ xì đỏ thẫm vô cùng tinh xảo, sau đó ra hiệu cho Ôn Trúc Sâm bước tới trước.
Người xưa dạy rằng không thể từ chối thẳng mặt, làm mất hết mặt mũi của người ta, thế là Ôn Trúc Sâm chỉ đành đứng lên, trong đầu lại thầm suy tính xem nên dùng cớ gì để từ chối bao lì xì này của ông nội.