Trên bàn tròn bằng gỗ hồng mộc, quạt trần quay vù vù, cả ngày hôm đó Lộ Uyển khá mệt mỏi, không có cảm giác đói lắm, ăn một chén cháo nhỏ đã cảm thấy no nửa bụng, Diệp Lệ Bình và Nhϊếp Nghị Vi liên tục khuyên cô ăn thêm, cô cố gắng ăn vài miếng rồi nói không ăn nổi nữa.
"Con ăn quá ít, các món này có phải không hợp khẩu vị của con không?"
Lộ Uyển lắc đầu: “Không phải, có lẽ do ngồi xe hơi mệt, thực sự không ăn nổi."
"Cũng phải, vậy con đợi đây, mẹ sẽ dẫn con đi xem phòng trước."
Nhà họ Nhϊếp là một căn biệt thự hai tầng, đây là đặc quyền dành cho cấp bậc tướng lĩnh.
Nhϊếp Nghị Vi và Diệp Lệ Bình ở phòng ngủ tầng một, tầng hai là phòng ngủ và phòng đọc sách của Nhϊếp Minh Ngưng.
Bây giờ Lộ Uyển chuyển đến, Diệp Lệ Bình cũng đã sắp xếp phòng cho cô ở tầng hai, nhưng hai phòng của họ nằm ở hai hướng Đông và Tây, cách nhau bởi phòng đọc và một phòng khách khác.
"Con sẽ ở phòng này, ánh sáng rất tốt, đồ đạc trong phòng đều mới thay, con xem còn thiếu gì, ngày mai mẹ sẽ chuẩn bị cho con."
Phòng rộng hơn hai mươi mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, rèm cửa và chăn đều màu hồng, ngoài giường nhỏ ra còn có tủ quần áo, bàn học và các đồ nội thất khác. Mặc dù trang trí đơn giản nhưng cũng thấy được sự chuẩn bị tỉ mỉ.
"Rất tốt, cảm ơn mẹ."
Tiếng "mẹ" này làm cho vẻ mặt Diệp Lệ Bình dịu dàng hơn, chị xoa đầu Lộ Uyển, mỉm cười nói: “Con thích là tốt rồi, trước đây mẹ đã nói với con, con là con gái của mẹ, dù chúng ta không sống cùng nhau nhiều, nhưng là một người mẹ, mẹ sẽ không làm hại con."
"Chú Nhϊếp của con hơi nghiêm túc nhưng tốt bụng, là người đầu tiên đề xuất đón con về. Nhϊếp Minh Ngưng thì tính cách hơi kiêu ngạo, không dễ gần gũi, nhưng cậu ấy học ở trường quân sự, không thường xuyên ở nhà, dù nghỉ hè cũng ít khi thấy mặt, con không tiếp xúc nhiều cũng sẽ không có mâu thuẫn."
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi chợ, quần áo và giày dép của con đều cần mua mới."
Sau khi nói vài câu với con gái, Diệp Lệ Bình rời khỏi phòng, trước khi đi còn giúp Lộ Uyển đóng cửa phòng lại.
Đi đến cửa cầu thang, Diệp Lệ Bình do dự không biết có nên gõ cửa hỏi Nhϊếp Minh Ngưng có ăn cơm không, nhưng cuối cùng chị quyết định không làm vậy mà trực tiếp xuống lầu.
Đừng nói là chị không phải mẹ ruột, ngay cả mẹ ruột, một chàng trai mười chín tuổi cũng không thích bị gia đình quản lý quá nhiều.
Bây giờ trẻ con chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, luôn hô hào "tự do" "dân chủ", thích tự quyết định mọi việc, đám trẻ ở khu tập thể này càng như thế, rất biết dày vò người khác.