Chương 3
"Tổng giám đốc Mục, bên phía khách sạn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, thực hiện theo đúng phương án thứ hai của chúng ta. Phòng quan hệ xã hội đã gửi thiệp mời khách quý rồi, còn các lãnh đạo quan trọng thì ngài nói phải tự mình đi mời".Mục Tư Viễn gật đầu đi ra khỏi thang máy, mấy vị giám đốc bộ phận đi theo bên người, trợ lý của anh đang tranh thủ thời gian báo cáo tình hình chuẩn bị bữa tiệc mừng công ty lên sàn. Ngày thứ mười sau phẫu thuật sắc mặt anh vẫn hơi yếu ớt.
"Trong buổi tiệc sẽ có năm đợt rút thăm trúng thưởng, danh sách những người được sắp xếp để rút trúng sẽ đưa lên cho ngài xét duyệt sau. Chủ tịch Lục nói ngài cứ chuẩn bị phát biểu đáp từ, nhưng ông ấy sẽ cố gắng từ Mỹ về sớm".
"Tất cả cổ đông quan trọng đều nhận lời mời rồi chứ?" Mục Tư Viễn hỏi.
"Trừ giám đốc Tề công ty Dịch Đạt nói còn phải sắp xếp lịch, còn lại tất cả đều xác nhận sẽ tới".
"Quy cách tiếp đãi phải cao cấp nhất, tìm hiểu xem khách khứa có muốn cho người nhà đi du lịch gần đây hay không. Phòng quan hệ xã hội biết phải làm thế nào chứ?" Anh quay đầu lại nhìn trưởng phòng quan hệ xã hội.
"Biết ạ. Tổng giám đốc yên tâm". Trưởng phòng quan hệ xã hội lập tức đi lên nói, "Truyền thông cũng liên lạc được rồi, đều không có vấn đề gì. Đến lúc đó có thể ngài cần trả lời phỏng vấn của vài hãng. Thời gian trước tin tức IPO truyền ra, chúng tôi đã phải vất vả lắm mới đối phó được. Lần này nếu ngài tiếp tục từ chối phỏng vấn thì có lẽ đám phóng viên sẽ bóp chết tôi cho hả giận mất".
"Không phải đã chuẩn bị tư liệu phát cho giới truyền thông rồi sao? Chẳng lẽ còn phải bới móc đủ 8 đời tổ tông tôi ra mới chịu bỏ qua à?" Mục Tư Viễn không vui, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy một cô bé mặc đồ đỏ đứng trên bãi cỏ ngoài đại sảnh đang mỉm cười vẫy tay với mình, nhìn kỹ lại, mái tóc ngắn uốn xoăn rất đẹp, gương mặt xinh xắn trắng mịn, đúng là cô bé bóp hổ khẩu cho hắn trong thang máy lần trước. Khóe môi anh khẽ động rất khó phát hiện: "Mấy người lên xe trước chờ tôi". Dứt lời đi vòng qua chiếc xe đang chờ trước cửa đi về phía bãi cỏ.
Hôm nay hết giờ làm Mạch Tiểu Hân hẹn Hà Đông cùng đi ăn cơm. Hai người hẹn chờ nhau ở bãi cỏ trước nhà B. Nhìn thấy Hà Đông cùng đồng sự ra khỏi thang máy, Mạch Tiểu Hân vội giơ tay vẫy.
"Chào cô!" Mục Tư Viễn đến gần mới phát hiện cô bé này hoàn toàn không nhìn mình, anh đã phạm một sai lầm mà bình thường nhất định không thể phạm phải, vì vậy bây giờ chỉ có thể cố gắng vớt vát.
"A, chào anh!" Mạch Tiểu Hân nhìn anh với vẻ kì lạ, dường như hơi hơi quen mặt.
"Tôi là Mục Tư Viễn", Mục Tư Viễn ngừng một chút, thấy đối phương cũng không có phản ứng gì liền ho một tiếng khó xử, "Ngày đó chúng ta cùng bị kẹt trong thang máy..."
"A, là anh à!" Mạch Tiểu Hân nhớ số liệu thuộc loại hạng nhất nhưng nhớ người thì lại rất kém, gặp nhau rồi mà khi gặp lại vẫn như chưa quen biết là chuyện thường ngày ở huyện, trước kia đã được các nam sinh trong trường bầu là nữ sinh cao ngạo nhất, khó tán nhất. Hơn nữa tối hôm đó tinh thần cô vốn căng thẳng cao độ, lúc nào cũng sợ Mục Tư Viễn đau bụng một mình cô khó có thể ứng phó, ánh đèn trong thang máy không hề sáng, cô toàn tâm toàn ý bóp hổ khẩu cho người ta, đâu có tâm tư quan sát xem ngoại hình đối phương như thế nào. Sau hơn mười ngày, chuyện cũng quên gần hết rồi, hoàn toàn không nghĩ tới Mục Tư Viễn đột nhiên lại đi tới tìm mình.
"Anh ăn mặc lịch sự thế này, còn đeo kính nữa, tôi đúng là không nhận ra được". Cô xấu hổ nhìn hắn cười cười, "Thấy báo viết anh phải nằm viện, giờ khỏe rồi chứ?"
"Khỏe rồi, còn phải cảm ơn cô nữa, nếu không nhờ có cô nhắc nhở thì tôi cũng không biết mình bị viêm ruột thừa nữa". Mục Tư Viễn nhớ lại tuyên bố "Chậm một chút nữa là sẽ to chuyện" của bác sĩ, cảm kích cô bé trước mắt từ đáy lòng.
Quả nhiên không phân biệt được dạ dày và ruột thừa, Mạch Tiểu Hân hơi buồn cười nhưng lập tức ý thức được người trước mắt không phải Hà Đông liền nói khách sáo: "Tôi cũng chỉ đoán mò thôi". Trong lúc hai người nói chuyện Hà Đông đã đi tới, đứng cách chỗ hai người vài bước, Mạch Tiểu Hân quay sang nhìn cô.
Mục Tư Viễn biết người cô đợi đã đến liền nói ngắn gọn: "Tuần sau công ty chúng tôi có một buổi tiệc chúc mừng, hi vọng cô có thời gian tới dự".
"Ơ", Mạch Tiểu Hân hơi lộ vẻ kinh ngạc, từ chối, "Tôi không..."
"Xin hỏi quý tính tiểu thư, chắc cũng làm việc ở tòa nhà này?" Mục Tư Viễn lập tức ngắt lời cô, ân cần nói, "Tôi sẽ sai người đưa thiệp mời tới cho cô".
"Tổng giám đốc Mục đừng khách khí, kỳ thực tôi..." Mạch Tiểu Hân còn muốn từ chối, thấy đối phương khẽ nhíu mày, nhớ tới thân phận của anh đành phải bất đắc dĩ nói, "Tôi tên là Mạch Tiểu Hân, công ty xuất bản Cao Tân, nhà A".
"Vâng, xin lỗi tôi còn có chút việc cần đi trước, hôm đó Mạch tiểu thư nhất định phải tới dự đấy nhé". Mục Tư Viễn hơi gật đầu, xoay người rời khỏi. Buổi tối hôm đó chỉ có ánh đèn lờ mờ, lúc thì cô quay lưng về phía anh kêu cứu, lúc lại cúi đầu bóp tay cho anh. Khi đó anh đang rất đau, nói chuyện với cô cũng chỉ hơi hơi ngẩng đầu vì lí do lịch sự, nhưng vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua cô từ khoảng cách xa như vậy mà đã có thể nhận ra, chính bản thân Mục Tư Viễn cũng cảm thấy hơi khó tin.
Mạch Tiểu Hân không vui nhìn bóng lưng Mục Tư Viễn đang dần dần đi xa, dáng người cao ráo, rất phóng khoáng, nhưng mà thế thì sao chứ? Cô lại không phải nhân viên của anh ta, không cần nhất nhất nghe lệnh anh ta. Cô cầm tay Hà Đông vừa đi tới nhỏ giọng thầm thì: "Sao người này cứ nhất định phải mời tớ đến dự tiệc rượu chúc mừng của công ty họ làm gì nhỉ?"
Hà Đông nói hưng phấn: "Nghe nói là ở Shangri La cơ đấy, sẽ có rất nhiều minh tinh đến dự. Một tấm thiệp mời của bạn có thể mang cả hai người bọn mình vào hay không? Hôm đó tham dự toàn là người giàu có, ít nhất cũng là giám đốc. Rất nhiều yêu tinh công ty tớ đều muốn đi, bọn nó đang nghĩ mọi cách để được tham dự đấy!"
"Nếu như anh ta thật sự đưa thiệp mời đến cho tớ thì bạn mang đến công ty bạn đấu giá nhé. Tình hình tài chính của tớ đang căng thẳng, nhận được thiệp mời lúc tới dự còn phải có quà nữa chứ!"
"Ờ, thế cũng được. Mà sao cái bọn dở hơi này, đứa nào cũng như sợ không lấy được chồng hay sao ấy, tốt nghiệp hai năm đã đổi họ người khác rồi, đúng là bực mình với chúng nó!" Hà Đông lấy một hộp sô cô la trong túi xách ra, "Này, cho bạn. Bố tớ đi nước ngoài về mua cho tớ, tớ chỉ dám nhìn không dám ăn, thèm chết đi được".
Mạch Tiểu Hân cười tít cầm lấy nhét vào túi mình. Cô và Hà Đông có rất nhiều sở thích giống nhau, chẳng hạn như thích quần jean giặt trắng bệch, lúc gặp chuyện gì rất vui vẻ hoặc rất mất hứng thì thích giày vò mái tóc, thích đồ ăn Tứ Xuyên, thích sô cô la. Chỉ có điều Hà Đông là loại người cứ ăn vào là béo, hơn nữa đã béo là sẽ béo mặt trước, cho nên luôn luôn cẩn thận không dám ăn nhiều. Để che giấu khuyết điểm của dáng người, một năm bốn mùa Hà Đông đều mặc trang phục rộng rãi, đáng tiếc từ khi vào tập đoàn Văn Cẩm, bộ đồng phục màu xám đó khiến khuyết điểm của cô lập tức lộ rõ, vì vậy cả ngày cô vẫn oán trách chút quan hệ của bố mình lại thành ra được không bằng mất. Mà Mạch Tiểu Hân thích nhất là áo ngắn tay quần dài, eo nhỏ chân dài, thỉnh thoảng mặc váy dài càng tỏ ra vô cùng quyến rũ, khiến Hà Đông nhìn mà ghen tị, "Ông trời đúng là quá bất công, bạn hết ăn lại nằm mà sao lại không béo nhỉ?"
Kỳ thực Mạch Tiểu Hân đâu có hết ăn lại nằm, thời gian rảnh còn phải làm thêm, trong đó còn có một công việc là Hà Đông tìm cho. Anh họ của Hà Đông mở một công ty máy tính quy mô nhỏ, sau một lần nhìn thấy Mạch Tiểu Hân ở nhà Hà Đông liền trăm phương ngàn kế nhờ Hà Đông kéo Mạch Tiểu Hân đến làm kế toán cho hắn. Mạch Tiểu Hân rất khó hiểu, em họ chính mình cũng học ngành tài vụ kế toán, làm gì nhất định cứ phải thuê người ngoài đến quản lý tài vụ?
"Cái này bạn không hiểu rồi, tư duy của thương nhân không giống chúng ta, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì tuyệt đối sẽ không dây dưa tình cảm vào, đặc biệt là không thể để họ hàng biết mình kiếm được bao nhiêu tiền, sợ họ biết rồi sẽ quấn lấy mình". Kỳ thực tình cảm của Hà Đông với anh họ không tồi, cũng nhìn ra ý định của anh họ với Mạch Tiểu Hân. Nhưng trước giờ cô vẫn luôn thích làm chuyện xấu, vì vậy quyết đoán đập nát hình tượng của anh họ trong cảm nhận của Mạch Tiểu Hân, đồng thời làm cho Mạch Tiểu Hân có nhận thức sâu sắc hơn đối với thương nhân.
"Hôm nay một gã cực kì đẹp trai đến công ty làm, trời ạ đẹp trai đến mức không còn thiên lí nữa, ngay cả loại yêu tinh ngàn năm như tớ cũng suýt nữa động tâm". Hà Đông vừa uống canh gà vừa mở sạp bán dưa lê công ty trồng được. Hai người thường xuyên tới đây ăn gà, nửa con gà kèm sáu đĩa rau dưa các loại mới gần trăm ngàn, ăn rất thoải mái, môi trường cũng không tồi, còn rẻ hơn cả đi uống trà, mấu chốt là thịt gà vừa có dinh dưỡng lại sẽ không gây béo phì.
"Ai thế?" Mạch Tiểu Hân thờ ơ hỏi. Cô thật sự bội phục Hà Đông, cả ngày khen mấy gã đẹp trai, lúc nào cũng tỏ ra mê mẩn nhưng đến nay vẫn không tìm bạn trai mà chờ gia đình sắ xếp giới thiệu. Hà Đông luôn tuyên bố hùng hồn, "Bây giờ không còn ai cho rằng béo là đẹp nữa, tớ có thích người ta nhwung chưa chắc người ta đã coi trọng tớ, không bằng tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống, cuối cùng bố tớ nhất định sẽ tìm một người môn đăng hộ đối cho tớ, tớ chẳng muốn phí tâm tư làm gì".
Kỳ thực cái gọi là hưởng thụ cuộc sống của cô chính là cả ngày lêu lổng với Mạch Tiểu Hân, ngay cả khi Mạch Tiểu Hân yêu cô cũng phải chen ngang một chút, làm cho Mạch Tiểu Hân cũng thấy nản. Mẹ Mạch Tiểu Hân còn lo lắng nếu như Hà Đông vẫn không tìm bạn trai thì con gái mình có lẽ cũng khó có thể gả đi được. "Đó là bạn từng thấy biển rộng nên khó coi trọng sông hồ, lúc đầu Ngô Cạnh chiều chuộng bạn quá, bạn không quên được anh ta cũng không thể trách tớ được". Hà Đông luôn luôn phủi sạch trách nhiệm hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Mạch Tiểu Hân.
"Thái tử nhà họ Lục, mấy năm nay vẫn ở nước ngoài, mời về nước được một thời gian. Trước khi ra nước ngoài chủ tịch Lục tuyên bố bổ nhiệm anh ta làm trợ lý chủ tịch, hôm nay chính thức đến làm việc. Chị gái anh ta dẫn anh ta đến dạo qua tất cả các một lượt, làm toàn bộ công ty từ bác gái lao công đến máy bé con lễ tân đều ngẩn ngơ luôn. Bốn chữ phong lưu phóng khoáng viết thế nào, cuối cùng đến hôm nay tớ cũng được biết".
"Quả này cừu rơi miệng cọp rồi, đám yêu tinh cả ngày nhìn chằm chằm này không nuốt chửng anh ta mới lạ". Mạch Tiểu Hân xúc hai miếng đậu phụ, cau mày vừa ăn vừa nói. "Đậu phụ ngâm muối ăn mới ngon, đậu phụ này toàn mùi thạch cao".
"Xem kìa, mẹ bạn nuôi bạn thành tiểu thư rồi, nào giống tớ, mỗi ngày ăn cơm đều phải nhìn mặt mẹ kế, có ăn đã là tốt lắm rồi". Hà Đông mất mẹ từ nhỏ, bố lấy vợ hai, sau khi mẹ kế sinh em trai đương nhiên bố cô sẽ phải chiều con trai hơn một chút. Hà Đông cảm thấy bị lạnh nhạt, đây cũng là nguyên nhân cô không thích về nhà lắm, có lúc ở lì chỗ Mạch Tiểu Hân vài ngày.
Mọi người đều nói chủ tịch Lục gần đây thân thể không tốt, dự định để thái tử sớm lên ngôi. Bạn nghĩ xem, đó chính là tập đoàn Văn Cẩm đấy, còn lợi hại hơn cả Viễn Dương. Nghe nói Viễn Dương là tiền thân của Văn Cẩm, chủ tịch Lục phất lên là dựa vào Viễn Dương, bây giờ vẫn là cổ đông lớn nhất của Viễn Dương. Lần này Viễn Dương lên sàn, người kiếm được nhiều tiền nhất lẽ ra chính là chủ tịch Lục. Nhưng cũng có người nói dạo trước vì mua khu đất ở phía nam đó chủ tịch Lục đã chuyển nhượng một bộ phận cổ phần, nếu đúng vậy thì ông ấy lỗ lớn rồi".
"Không phải bạn làm ở phòng tài vụ sao? Chẳng lẽ lại không biết chuyện này?" Mạch Tiểu Hân cười nói, "Trên đời này còn có chuyện Hà đại tiểu thư không thăm dò được sao?"
"Tớ chỉ là một tiểu lâu la, không được biết những cơ mật cao tầng này. Văn Cẩm không phải công ty IPO, không cần công khai những thông tin này", Hà Đông thở dài nói, "Quan chức bé như bố tớ chẳng là cái gì trước Văn Cẩm cả. Ngay cả bí thư thành ủy người ta cũng thích đến thì đến thích gặp thì gặp. Chỉ sợ vì thuế thu của thành phố mà thị trưởng cũng phải nịnh mấy công ty lớn này ở lại đây ấy chứ!"
"Mấy chuyện này đều không quan hệ gì đến bọn mình, Văn Cẩm cũng được, Viễn Dương cũng tốt, người có tiền chơi trò chơi con số ở đó, chơi nhiều quá sẽ biến thành cỗ máy kiếm tiền, không có tình cảm không có niềm vui. Tớ chẳng thích cuộc sống của họ tí nào, cứ sống đơn giản như bọn mình lại tốt, muốn chơi thế nào cũng được", Mạch Tiểu Hân nói, "Hôm nay bà chủ bọn tới lại đến làm mối cho tớ, cũng là một bác sĩ, còn là bác sĩ ngoại khoa, đáng sợ hơn gã lần trước nhiều!"
"Kỳ thực bác sĩ cũng không tồi, ít nhất lúc bị ốm không cần đến bệnh viện xếp hàng. Mạch Mạch, tớ cảm thấy tìm một người làm việc chuyên môn vẫn tốt hơn, thương nhân chỉ biết đến tiền, không thù vị tẹo nào". Lần đầu tiên nghe thấy Mạch Tiểu Hân phải đi xem mặt mà Hà Đông không trêu chọc cô, "Nghe nói Viễn Dương là chủ tịch Lục và bố tổng giám đốc Mục cùng nhau dựng lên, chủ tịch Lục nắm cổ phần lớn nhất, tiếp theo là nhà họ Mục. Sau đó chủ tịch Lục lại mở Văn Cẩm để kinh doanh bất động sản, thái tử không chịu về nên mới để sếp Mục làm tổng giám đốc. Mọi người đều đồn đại sếp Mục là con rể tương lai của chủ tịch, hai nhà họ Mục và họ Lục rồi cuối cùng vẫn hợp thành một nhà. Bây giờ Viễn Dương đã lên sàn, bước tiếp theo Văn Cẩm sẽ IPO, thái tử trở về có thể chính là vì việc này. Bà nội, tại sao đàn ông tốt đều tập trung đến nhà bọn họ hết cả thế?"
"Không phải bạn nói con gái chủ tịch Lục rất lớn tuổi rồi à? Đã là con rể tương lai rồi tại sao còn chưa cưới?" Mạch Tiểu Hân nhớ tới tác phong nói một không hai của Mục Tư Viễn, quả thật rất thích hợp với phong cách của phú hào.
"Không biết, bình thường ngoại hình Lục tiểu thư cũng khá, nhưng vẫn không cách nào so với em trai cô ta được. Nghe nói cô ta rất nghiêm khắc với cấp dưới, phòng kinh doanh ai cũng rất sợ cô ta. Cho nên nói phụ nữ làm kinh doanh cũng không tốt, dần dần trái tim sẽ trở nên chai sạn. Thời gian này mọi người đều nói tổng giám đốc Mục hoàn toàn không cần phải tìm một bà xã như vậy, chính mình cũng có tiền tiêu không hết, trừ phi anh ta muốn lấy Văn Cẩm. Có điều chẳng lẽ thái tử lại chịu chắp tay dâng lên hay sao?"
"Được rồi, lo bò trắng răng", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Bạn nghĩ mấy chuyện này cho người ta làm gì? Đàn ông và đàn bà không giống nhau, đàn ông bao giờ cũng coi trọng sự nghiệp hơn một chút, kết hôn phải có mục đích rõ ràng, định tìm bà xã, tìm lọ hoa, tìm chỗ dựa hay là tìm ví tiền, thực tế lắm".
"Đây không phải tớ đang quan tâʍ ɦộ bạn à? Bạn nói gã Mục Tư Viễn này tự nhiên chạy tới mời bạn tới dự tiệc, có phải có ý gì với bạn không? Bạn nhất định phải biết có một đại tiểu thư nàh họ Lục đang nhìn đấy, đừng để không ăn được cá lại tanh hết cả người".
"Xi, bạn suy nghĩ hay nhỉ", Mạch Tiểu Hân giật cái đùi gà trong tay cô, vừa ăn vừa cười nói: "Đúng là giàu sức tưởng tượng, tập đoàn Văn Cẩm đúng là chả tốt đẹp gì, một cô bé ngoan ngoãn như bạn vào làm một thời gian đã suốt ngày nghĩ đến chuyện trai gái rồi!"