Chương 13
Mục Tư Viễn vội vã đi vào văn phòng, Ngải Lâm vội theo vào hỏi, "Hơn 12 giờ rồi, ăn cơm chưa? Tôi cho rằng trưa nay mấy người cũng không về nên không gọi cơm cho anh"."Hội nghị có sắp xếp, Tôi muốn nghỉ trưa một chút, ngại tốn thời gian quá", Mục Tư Viễn đặt túi xuống đi ra ngoài, "Xuống tầng 6 ăn một chút là được, cô ăn chưa?"
"Chưa, buổi sáng bận đến mức nước cũng không uống được một ngụm, cả đống người đến tìm anh. Còn cô Hoàng tiểu thư ở đài truyền hình kia thì gọi điện thoại nửa tiếng hỏi hàng trăm câu hỏi lớn nhỏ về anh, là bạn gái mới của anh à?"
Mục Tư Viễn không quay đầu lại nói: "Lần sau đừng nhảm nhí như vậy, buôn dưa trong giờ làm sẽ bị trừ tiền thưởng".
Ngải Lâm vui vẻ cười, "Đây không phải tôi sợ đắc tội phu nhân chủ tịch tương lai sao, đến nay anh vẫn chưa nói gì, ai biết cô nào phải cô nào không chứ. Hơn nữa hai ngày trước vị người đẹp giám đốc ngân hàng xây dựng kia đến, anh còn không phải trò chuyện với người ta hồi lâu sao? Chẳng lẽ cô nàng đó mới là chính chủ?"
Mục Tư Viễn dùng một loại ánh mắt "mặc kệ ngươi" liếc cô một cái rồi sải bước vào thang máy.
"Lần trước bị kẹt trong thang máy với Mạch Tiểu Hân chính là cái thang máy này à?" Ngải Lâm hỏi giống như vô tình, "Anh dặn tôi mua chiếc xe đạp điện đó là để tặng cô ấy đúng không?"
"Làm sao?" Mục Tư Viễn hỏi với sắc mặt lạnh lùng, "Không phải bảo cô đưa cho thằng Năm sao?"
"Tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại đưa xe đạp điện kiểu nữ đến cho công tử của ông vua xe hơi, cho dù là để làm phần thưởng rút thăm mừng khai trương cũng không cần anh bỏ tiền chứ. Thì ra là chính mình xấu hổ không dám trực tiếp tặng quà cho gái. Mục Tư Viễn ơi Mục Tư Viễn, mang tiếng đường đường một tổng giám đốc công ty vừa lên sàn, bây giờ tán gái với thân phận như anh làm sao có thể tặng xe đạp điện được, kiểu gì cũng phải tặng cái xe hơi chứ!" Ngải Lâm lắc đầu nói, "Anh đúng là quá bủn xỉn!"
"Không phải như cô nghĩ". Mục Tư Viễn nhìn cô thư ký hoàn toàn không coi mình ra gì này, bất đắc dĩ nói, "Hôm đó tôi bị Tử Hãn chơi một vố, suýt nữa uống hết một chai xì dầu to, là Mạch tiểu thư giải vây cho tôi, phải chấp nhận hôm sau đến làm thuê cho quán mới được. Cô nói tôi có cần cảm ơn người ta hay không, chỉ là sợ cô ấy không chịu nhận nên mới nhờ thằng Ngũ tặng cho cô ấy với danh nghĩa phần thưởng".
"Chơi anh một vố? Chuyện gì mà lại bắt anh uống xì dầu?"
Mục Tư Viễn tóm tắt qua những gì xảy ra hôm đó, Ngải Lâm cau mày nói: "Tử Hãn quá đáng quá, Tử Tình có biết hay không?"
"Có thể không biết. Tôi thấy vẻ mặt cô ấy cũng kinh ngạc. Tử Tình sẽ không làm những chuyện không đúng mực như vậy".
Trong nhà ăn còn lại rất ít người, hai người gọi đồ ăn rồi tìm một vị trí ngồi xuống. Ngải Lâm nói: "Thảo nào hôm đó Tiểu Hân nói chai xì dầu đó thật sự quá đáng giá, khi đó tôi nghe mà không hiểu gì".
Mục Tư Viễn ngẩn người hỏi: "Tại sao cô ấy lại biết?"
"Ba người chúng tôi ngồi ăn cơm trưa cùng nhau, Hà Đông nói có một lần cô ấy đi xe của Mạch Tiểu Hân quệt phải BMW của Tử Hãn, còn để số điện thoại của Tiểu Hân lại lừa gạt Tử Hãn, vì vậy Tử Hãn lại chú ý tới Tiểu Hân". Len lén quan sát sắc mặt Mục Tư Viễn, thấy anh không hề phản ứng, Ngải Lâm không khỏi có chút thất vọng, "Tôi nói phụ nữ vẫn nên đi loại xe nhỏ một chút sẽ an toàn hơn, bây giờ trên thị trường có một loại xe đạp điện dùng pin lithium, không nặng hơn bao nhiêu so với xe đạp thông thường, tôi vừa mua giúp người ta một chiếc". Ngải Lâm lại len lén liếc Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn hơi nhíu mày, Ngải Lâm tiếp tục nói, "Hà Đông nói Tiểu Hân vừa trúng một giải thưởng ở quán cà phê của cậu Năm, chính là một chiếc xe đạp điện màu đỏ hiệu Lệ Nhân dùng pin lithium, tôi liền biết là chuyện gì rồi. Tư Viễn, anh đúng là suy tính cặn kẽ".
Mục Tư Viễn trợn mắt nhìn cô không khách sáo, "Đáng tiếc gặp cô nên khéo quá hóa vụng". Mạch Tiểu Hân đã nói như vậy nhất định là đã đoán được chiếc xe đó là anh tặng. Nhớ tới nụ cười châm chọc rõ ràng của cô trong tiệc rượu lần trước, hắn nhìn thức ăn trước mặt dần dần mất hết hứng thú.
"Làm sao lại khéo quá hóa vụng? Anh chỉ muốn cô ấy nhận xe, bây giờ cô ấy nhận rồi, anh còn có cái gì không hài lòng?" Ngải Lâm không phục nói.
Mục Tư Viễn không nói được gì, đúng vậy, anh muốn cô nhận quà, cô nhận rồi, anh còn không hài lòng cái gì?
"Làm sao rồi? Không hợp khẩu vị?" Ngải Lâm vừa gắp một miếng trứng tráng vừa nói, "Bây giờ cũng gần hết khách rồi, tôi kêu đầu bếp làm cho anh món khác".
"Được rồi, cứ ăn tiếp đi. Dù sao tôi cũng không ăn được nhiều".
"Anh ăn uống như vậy thì sẽ thành vật hi sinh của dầu dùng rồi đấy!" Ngải Lâm cảm thán nói, "Tôi đọc báo thấy nói trên toàn quốc có 20% dầu ăn là dầu bẩn đã dùng rồi, anh nghĩ xem, ở nhà thì người ta sẽ không dùng, vậy đương nhiên là chỉ dùng tại quán ăn. Một ngày ba bữa anh đều ăn bên ngoài, vậy thì sẽ ăn vào bao nhiêu là dầu bẩn! Cho nên càng ăn càng chán, thân thể càng kém. Tư Viễn, mau tìm một cô vợ đi, biết lạnh biết nóng, còn có thể nấu cơm cho anh ăn, vừa ngon lại vừa vệ sinh, tốt hơn giờ bao nhiêu!"
Mục Tư Viễn nghe thấy mấy chữ dầu bẩn càng buồn nôn không ăn nổi, đặt đũa xuống lườm cô nói: "Vợ như kiểu cô ấy hả? Nhà cô trước kia không phải đều do đại sư huynh nấu cơm sao? Trừ ăn ra cô còn biết làm gì nữa?"
Ngải Lâm không làm gì được trừng mắt nhìn người đàn ông này. Mục Tư Viễn ít hơn cô nửa tuổi, trong mắt cô bất quá chính là một thằng em trai, một em bé không ai chăm sóc khiến cô không nhịn được lải nhải tận tình khuyên bảo. "Anh ấy về thì đương nhiên tôi sẽ chăm sóc thỏa đáng, đến lúc đó cho anh nhìn mà chết vì thèm". Ngải Lâm còn nghĩ khuyên nhủ Mục Tư Viễn tử tế, vừa nhìn sang bên cạnh thấy Hà Đông và Mạch Tiểu Hân mỗi người mang một cái cặp l*иg cười nói đi tới liền liếc Mục Tư Viễn, vẫy tay nói: "Hà Đông, Tiểu Hân, lại đây ngồi".
Mạch Tiểu Hân thấy Mục Tư Viễn đang ngồi đối diện cô ta liền chần chừ một chút, nhưng Hà Đông đã lên tiếng nhận lời đi tới đành phải đi theo. Kỳ thực trong lòng cô không hề muốn gặp Mục Tư Viễn, hôm đó lúc vàm không công cho quán cà phê xong định đi về thì Năm len lén gọi cô vào đưa cho cô một tờ hóa đơn nhận xe đạp điện đã thanh toán, chỉ nói là phần thưởng rút thăm cho khách hàng mừng khai trương quán, để lại riêng một chiếc cho cô để cảm ơn cô đã giúp đỡ. Đương nhiên cô không chịu nhận, từ chối hồi lâu, Năm sốt ruột quá nói, em gái Tiểu Hân, em làm như vậy anh rất khó giải thích với người ta. Thoáng cái cô sẽ hiểu ra chiếc xe này là có người nhờ Năm đưa cho mình. Hôm đó Mã Tô gọi bạn bè đến giúp cô hoàn thành doanh số, gọi có mấy món đã đạt hơn ba triệu rồi, vốn có thể về sớm nhưng Lục Tử Tình cũng dẫn mấy bạn gái đến, mấy đại tiểu thư này nửa đùa nửa thật sai khiến cô một phen, sau đó Lục Tử Hãn không nhìn được nữa kéo cô và mấy người Hà Đông Mã Tô rời đi. Hóa đơn là Năm tránh mặt mọi người đưa cho cô nên chắc chắn không phải của Lục Tử Hãn, càng không phải của Mã Tô, cô âm thầm đoán được là ai nhưng vẫn không thể khẳng định. Hôm đó nghe Ngải Lâm lỡ miệng nói như vậy, quả nhiên là Mục Tư Viễn. Lần đầu tiên là phần thưởng mười triệu, lần thứ hai là chiếc xe đạp điện mười ba triệu, cô nghĩ một cách trào phúng, nếu như may mắn giúp thêm được vị tổng giám đốc Mục này mấy lần nữa thì còn kiếm được nhiều tiền hơn mình đi làm thêm! Cô nghĩ có nên trả xe lại hay không, nhưng nghĩ tiếp, bên người vị tổng giám đốc này có lẽ cũng không có ai đi xe đạp điện, kể cả là bạn gái thì cũng chắc chắn sẽ đi xe hơi, làm vậy ngược lại khiến người ta không dễ xử trí. Anh ta đã muốn sòng phẳng như vậy thì cũng tốt, vụ nào ra vụ đó, chính mình vốn cũng không muốn trèo cao quan hệ hay xin xỏ anh ta cái gì, có điều trong lòng vẫn rất không đồng tình với cách làm kiểu thương nhân loại này.
"Món gì mà thơm thế?" Ngải Lâm hít hít nhìn cặp l*иg cơm trong tay hai người, "Mua ở đâu?"
"Cơm cà ri Mạch Mạch làm". Hà Đông ngồi xuống, mở nắp, thấy Mạch Tiểu Hân xoay người đi lấy thìa liền nói nhỏ, "Hai hôm nay em giúp cô ấy mấy việc nhỏ, đây là cô ấy làm để trả ơn em".
Vừa thấy là cơm cà ri thịt gà ớt xanh, thêm một lớp pho mát, mùi thơm nức mũi, Ngải Lâm không khỏi nuốt nước miếng hỏi: "Việc gì?"
"Tránh thủ trưởng em thôi!" Hà Đông cười nói, thấy Mạch Tiểu Hân trở về vội chuyển chủ đề, "Cơm này ăn ngon lắm, vừa rồi bọn em cho vào lò vi sóng một chút mà có đến mấy người kêu lên không chịu được vì thơm quá!"
"Nói liên thiên!" Mạch Tiểu Hân cười nói, "Chị Ngải Lâm, chị muốn thử chút không, lặp l*иg cơm này to quá, bọn em cũng không ăn hết được. Em cho pho mát vào nên Đông Đông sợ béo không dám ăn nhiều".
Ngải Lâm vui mừng khôn xiết, mấy ngày nay cô đã trở nên khá thân thiết với hai cô bé này, tình tình cô lại tùy tiện, cha mẹ trong nhà đều rất bận, chuyện ăn uống không hề để ý lắm cho nên cô thích nhất là tới nhà người khác ăn cơm. Nghe Mạch Tiểu Hân khách sáo như vậy liền vội nói, "Chị còn tưởng hai đứa bọn em đang vỗ béo chứ, cái cặp l*иg to thật!" Vừa nói vừa cầm lấy cặp l*иg trong tay Mạch Tiểu Hân, "Chị thấy hai đứa em ăn một suất là đủ rồi!"
Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đưa mắt nhìn nhau, bà chị cả này đúng là quá không khách sáo! Đặc biệt là Hà Đông thì méo hết cả miệng, khó khăn lắm mới ép Mạch Tiểu Hân xuống bếp làm một hồi, vậy mà còn không được ăn no.
"Tư Viễn, thơm không?" Ngải Lâm nhanh chóng lấy hai cái bát đến, xúc vào bát đưa đến trước mặt Mục Tư Viễn, ngẩng đầu nói với Mạch Tiểu Hân, "Vừa mới chê cơm ở đây không ngon xong. Tiểu Hân, em đúng là quý nhân của bọn chị!"
Mục Tư Viễn đang âm thầm cười Ngải Lâm coi lời đãi bôi của người ta là mời thật tình, cướp miếng ăn trong miệng người khác, thoáng cái chính mình đã thành đồng mưu rồi. Tuy anh muốn bình tĩnh tự nhiên nhưng cũng không nhịn được hơi đỏ mặt, khó xử nhìn bát cơm đó. Ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
Ngải Lâm nhịn cười trong lòng, trên mặt vẫn tỏ vẻ rất vô tội nhìn ba người, "Ăn đi, vừa nóng vừa ngon, sợ nhiều quá thì chia cho chị chút nữa, chị chỉ sợ không tăng cân được".
"Không nhiều", Hà Đông vội nói, trong lòng kêu chị cả đúng là tàn nhẫn quá, vừa gặp mặt đã cướp mất một nửa, suất cơm hai người giờ chia làm bốn phần, cường đạo cũng chỉ đến mức nhạn bay qua rút vài cái lông, bà chị đây là mẹ cường đạo rồi, nháy mắt đã cướp nguyên nửa con chim nhạn! Lại ai oán nhìn Mạch Tiểu Hân một cái.
Mạch Tiểu Hân tỉnh táo lại từ chấn động vì hành vi đánh thổ hào chia ruộng đất kiểu lục lâm hảo hán của Ngải Lâm, đứng dậy lại đi lấy hai cái thìa đưa một cái cho Mục Tư Viễn nói, "Ngửi thì thơm nhưng kỳ thực ăn cũng bình thường, tổng giám đốc Mục cũng nếm thử đi!" Cô đã nhìn ra vẻ không tự nhiên của Mục Tư Viễn, vốn anh và các cô làm gì đã đến mức bát cơm sẻ nửa thế này, liền vừa chia một nửa cơm trong suất của Hà Đông sang bát mình trong ánh mắt cực kì không muốn của cô bạn vừa nhẹ giọng nói, "Cơm là nấu bằng nồi cơm điện, cho ít nước hơn bình thường bởi vì trong thức ăn trộn cùng sẽ có một ít nước, sợ để lâu lại nát thành cháo. Sau khi xào thức ăn xong cứ trộn một lớp cơm rồi lại một lớp thức ăn là OK. Lẽ ra lúc rang thịt gà nên cho chút sữa nhưng sáng nay trong tủ lạnh hết sữa rồi nên em mới cho mấy miếng pho mát vào, bỏ vào lò vi sóng quay cho tan ra, dường như hiệu quả cũng không tồi".
Trong lòng Mục Tư Viễn biết Mạch Tiểu Hân cố ý nói dài dòng như vậy là để làm cho mình bớt khó xử, đúng là một cô bé vừa thông minh hào phóng vừa hiểu ý người khác. Đã vậy thì mình cũng phải có qua có lại, liền xúc một thìa cho vào miệng. Quả nhiên ớt xanh đắng ngọt, thịt gà mềm trơn, pho mát thơm nức, trộn lẫn với những hạt cơm rất dẻo nấu bằng gạo đông bắc, cộng thêm vị cà ri hơi cay cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác phản ứng mãnh liệt. Anh gật đầu nói với Mạch Tiểu Hân: "Kỹ thuật của Mạch tiểu thư rất tốt".
"Chưa nói là kỹ thuật gì được", Mạch Tiểu Hân khiêm tốn nói, "Cảm thấy ngon là bởi vì vừa hâm nóng, mùa đông ăn đồ nóng dạ dày sẽ cảm thấy dễ chịu".
"Tiểu Hân thường xuyên tự nấu cơm à?" Ngải Lâm hỏi, "Nghe Hà Đông nói em nấu rất ngon!"
"Khi còn bé bố mẹ em quá bận, ngày nào cũng dây dưa với đám học sinh sinh viên rất muộn cho nên em phải nấu cơm, bố em còn thường mời sinh viên đến nhà ăn cơm". Mạch Tiểu Hân cười chỉ Hà Đông, "Tuy nói trình độ chẳng ra gì nhưng vẫn đủ để bắt nạt cô bé ngốc nghếch này!"
"Mỗi ngày tớ đều phải hỏi trợ lý Lục buổi trưa có xuống tấng 6 ăn cơm hay không, dễ dàng lắm à? Mọi người đều cho rằng tớ háo sắc, cứ quấn lấy anh ta suốt ngày. Đại tiểu thư, tớ sặp bị bạn làm hại đến thân bại danh liệt rồi!" Hà Đông không nhịn được bực tức.
Mạch Tiểu Hân đỏ mặt nói: "Được rồi được rồi, làm gì đến mức như thế!"
Ngải Lâm liếc Tư Viễn tháy anh vẫn chăm chú ăn cơm không ngẩng đầu lên liền nhỏ giọng nói: "Cố một thời gian là được mà, trợ lý Lục tính tình cũng trẻ con lắm".
Vẻ mặt Hà Đông đau khổ nói: "Còn phải cố bao lâu nữa? Không được, Mạch Mạch, bạn phải tiếp tục hối lộ tớ, nếu không tớ bãi công mặc kệ".
"Tốt tốt, tớ sẽ xoay vòng cà ri thịt bò cà ri thịt gà cà ri thịt lợn cà ri thịt thỏ", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Làm cho bạn sau này vừa nghe thấy hai chữ cà ri là thấy buồn nôn rồi".
Ngải Lâm nhìn Mục Tư Viễn với vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Chị còn chưa thấy ai không thích ăn cà ri cả!"
Mục Tư Viễn nghe vậy sặc một tiếng, không muốn thấy vẻ đắc ý của Ngải Lâm đành phải buồn bực ăn tiếp không trả lời. Cơm nước xong chuẩn bị tạm biệt Mục Tư Viễn nói: "Cảm ơn thức ăn của Mạch tiểu thư, lần sau có cơ hội sẽ mời mấy vị đi ăn".
"Tổng giám đốc Mục khách sáo quá, kỳ thực em mới phải cảm ơn", Mạch Tiểu Hân khẽ cười xoay người vào thang máy nhà A. Mọi người đều không nói ra như vậy là tốt nhất, nếu không cô cũng sẽ xấu hổ không dám đi chiếc xe đạp hiệu Lệ Nhân đó nữa.