Cuộc Sống Điền Viên Của Vân Vân

Chương 1

“Hai nha đầu chết tiệt kia, cái thứ không có mắt nhìn đi tranh giành trái cây với nhau, lại đυ.ng ngã cháu ngoan của ta! Lát nữa xem thử lão nương có gọi mẹ mìn đến đây, đem hai nha đầu các ngươi bán đi không! Cháu ngoan của bà, tâm can bảo bối của bà, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì nha...”

Cho dù ai đang mê mang mà nghe được những lời mắng chửi này, phỏng chừng đều sẽ bị dọa cho tỉnh. Chờ đến khi Chu Vân Vân thật sự tỉnh lại, trợn tròn đôi mắt hồng hồng giống như thỏ con nhìn lão phụ nhân.

“Cháu ngoan của bà tỉnh rồi!”

Chu nãi nãi mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, chờ lấy lại được bình tĩnh, vội duỗi tay cầm chén cháo được đặt trên chiếc bàn vuông bên cạnh. Cháo là dùng gạo kê nấu, bên trong bỏ chút thịt băm, còn thêm chút dầu mè, thơm phức, nghe mùi thôi cũng thấy ngon rồi!

Chờ Chu Vân Vân phục hồi lại tinh thần, một chén cháo thịt đã xuống hết bụng nàng, nàng còn chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi, luyến tiếc nhìn đệ đệ đem chén nhỏ đi ra ngoài.

“Tốt tốt, cháu ngoan của ta có thể ăn có thể uống, là đại phúc khí.” Chu nãi nãi mừng cười híp cả mắt, cười rộ lên nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ ra. Chu nãi nãi lớn lên không thế nào đẹp, người thấp lè tè bụ bẫm không nói, ngũ quan cũng không tính là tinh xảo, chỉ cảm thấy vô cùng tục tằng.

Nhưng diện mạo như vậy, lại làm Chu Vân Vân vô cùng an tâm.

“Cháu ngoan, con nằm nghỉ đi, lát nữa muốn ăn gì uống gì, nói cho bà biết. Chỗ bà còn một khối đường, lát nữa bà lấy đường đỏ cho con nha.”

Ngàn vạn dặn dò, tuy là như thế nhưng trên mặt Chu nãi nãi vẫn lo lắng không thôi. Tay chân nhẹ nhàng đắp kĩ chăn cho Chu Vân Vân, thấy nàng nhắm mắt lại nặng nề ngủ lần thứ hai, lúc này mới luyến tiếc bước ra khỏi phòng.

Chờ đến khi ra khỏi cửa, đóng cửa phòng lại thật kĩ, Chu nãi nãi cả người giống như tên bắn, vọt vào nhà chính.

Nhà chính Chu gia, Đại Niếp cùng Tam Niếp đang quỳ trên mặt đất, vây quanh là ba người con dâu Chu gia.

"Nương, con đói bụng, cả ngày nay con không được ăn uống gì rồi. Mới vừa rồi cái mà bà nội bưng là cháo thịt sao? Con ngửi được mùi thịt, nương, con cũng muốn ăn cháo thịt! Nương..."

“Còn nghĩ đến ăn, chờ lát nữa bị phạt cho mà xem! Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi cùng ta đoạt trái cây, như thế nào sẽ đυ.ng vào Vân Vân? Tất cả tại ngươi, tại ngươi! Nếu Vân Vân thực sự chưa tỉnh lại, xem bà nội có đánh chết ngươi không!”

So với tiểu đường muội chỉ biết nhớ thương đến đồ ăn, thì trên mặt Đại Niếp tất cả đều là sợ hãi. Đừng nhìn nó mạnh miệng, nhưng tự mình hiểu rất rõ, nếu Chu Vân Vân thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ hai người đều phải xong đời, nãi nãi cũng không phải là người dễ chọc.

Khi đang nói chuyện, nhà chính bỗng nhiên tối sầm, Chu nãi nãi sải bước xông vào.

Hai đứa nhỏ Chu gia không khỏi run lên, thầm nghĩ muốn chạy trốn, nhưng hai người quỳ rất lâu rồi, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy được, chỉ có thể ôm nhau khóc lớn.

Nhưng Tam tức phụ Chu gia đang đứng thành thật một bên, tự nhiên rống lên xông tới nói: “Nương, hai nha đầu này cũng thật nhẫn tâm, Vân Vân đang êm đẹp lại bị hai nha đầu thối này đẩy ngã đầu đυ.ng vào góc bàn đến vỡ đầu, chúng nó còn nói là do không cẩn thận. Chỗ nào nhiều không cẩn thận như vậy, rõ ràng là do chúng nó cố ý! Con dâu nghĩ, không chừng có người sau lưng cố ý hãm hại, nếu không hai tiểu nha đầu cũng không thể nghĩ ra biện pháp dơ bẩn như vậy được!”

Tức phụ tam phòng Chu gia, cũng chính là mẹ ruột của Chu Vân Vân, nàng ta từ khi nghe nói khuê nữ bị thương, trong lòng nghẹn bụng lửa giận. Khuê nữ của nàng ta bị thương, nàng ta tất nhiên đau lòng, nhưng cơ hội tốt như vậy lại không biết lợi dụng thật quá đáng tiếc? Vừa lúc, khuê nữ đại phòng nhị phòng gây ra tai họa, nếu có thể mượn cơ hội lần này làm cho Chu nãi nãi hoàn toàn ghét bỏ hai phòng kia, ruộng đất trong nhà không phải đều thuộc về tam phòng sao? Nghĩ như vậy, nàng ta càng thêm kích động, định nói thêm hai câu nữa, kết quả còn chưa kịp mở miệng mặt đã bị phun đầy nước miếng.

“Đó là khuê nữ của ngươi! Có miệng nói này nói nọ, sao không đi thăm nữ nhi của mình? Ở đây nói người khác lòng dạ thâm sâu, lão nương thấy ngươi mới là người có lòng dạ hiểm độc! Ngươi cái đồ độc phụ này, lão nương năm đó sao lại để lão tam cưới cái thứ ngu xuẩn như ngươi chứ?!”

Chu nãi nãi gia mắng đủ tàn nhẫn, một hơi không ngừng nghỉ đem lão tam mắng luôn một lần, chờ đến khi thấy mắng đủ rồi, mới có tâm tình xử lý chính sự.

"Lão tam đâu?” Giọng bà nội hơi lớn nhìn quanh một vòng, nhất thời giận sôi máu. Mẹ ruột đã không đáng tin cậy, đến phụ thân cũng chẳng thấy đâu!

Không ngờ bị ăn mắng một hồi, tức phụ tam phòng mặt xanh mét, nghe xong lời này mới vội đáp: “Chắc là đi đưa đại phu về.”

“Đi tới nửa canh giờ?” Đôi mắt Chu nãi nãi gia trừng to như cái chuông đồng, đặt biệt là khi nghe được con dâu thứ ba nói không biết, càng hận không thể tát nàng ta một cái, cái đồ ngu xuẩn này.

Nàng ta ngoan ngoãn cúi đầu, bị mắng cho máu chó văng đầy đầu. Trong thôn bọn họ không có đại phu, phải lên tận trấn trên thỉnh đại phu tới đây, khi đại phu tới đã là buổi chiều. Cũng may cháu ngoan của bà phúc lớn mạng lớn, lúc này mới không để lại di chứng. Kết quả, đại phu đã đi được nửa canh giờ, cái đồ ngu xuẩn kia nói tên hỗn trướng kia đưa đại phu về còn chưa chịu về?

Chu nãi nãi mắt lạnh quét quanh một vòng, thẳng đến khi mọi người cúi đầu thật thấp, đến nỗi hai nha đầu đang quỳ dưới mặt đất cũng thu mình thành một đống.

Không may chính là, lúc bà đang định mở miệng, bên ngoài viện lại có động tĩnh. Chu nãi nãi duỗi cổ nhìn thoáng qua bên ngoài, lập tức vận khí đan điền....

“Chu Tam Ngưu cái đồ chết bầm nhà ngươi! Ngươi còn biết đường về cái nhà này? Cháu ngoan của ta bị thương thành như vậy, để ngươi đi đưa đại phu về thôi mà cũng lâu như vậy, sao ngươi không dứt khoát chết ở bên ngoài luôn đi!”

Chu nãi nãi mắng chửi một hồi, phụ thân của Chu Vân Vân Chu lão Tam vẫn ngây ngô cười cười đi vào trong nhà chính, còn đem đồ vật đang cầm trong tay cho Chu nãi nãi nhìn.

Đó là một con cá dùng dây cỏ móc vào.

Vừa rồi khi đưa đại phu về, đại phu có nói với hắn, uống canh đầu cá bồi bổ cơ thể là tốt nhất, trên người hắn một hào còn không có, càng không dám mở miệng xin tiền Chu nãi nãi, liền nghĩ đơn giản chạy tới bờ sông ở đầu thôn bắt một con cá, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy.

Ngặt nỗi, hán tử thành thật không giải thích ngọn nguồn, chỉ đưa con cá cho Chu nãi nãi nhìn, người kia nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn liền sinh khí, há mồm lại muốn mắng hắn. Mắt thấy mình trì hoãn đã lâu, hắn mới ồm ồm nói: “Nương chờ lát nữa rồi hẳn mắng, nhi tử muốn đi nấu canh”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Người là quỷ chết đói đầu thai à? Cháu ngoan của ta còn đang nằm trên giường, còn ngươi lại tham ăn? Lão nương đánh chết ngươi, để xem ngươi còn ăn được nữa không!”

“Vân Vân ăn.” Chu lão tam vội xua xua tay, “Đại phu nói canh đầu cá rất tốt, đối với cơ thể Vân Vân tốt.”

Tốt hay không Chu nãi nãi không biết, bất quá nếu đại phu đã nói vậy, cứ nghe theo là được. Chu nãi nãi đuổi Chu lão tam đi làm cá nấu canh, xoay người bắt đầu thu thập hai tiểu nha đầu khóc đến chết đi sống lại nãy giờ.

Nghe ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh chửi bậy, Chu Vân Vân mở to mắt, lặng lẽ thở dài một hơi. Loại chuyện xuyên qua này, nàng không quan tâm nhưng ít nhiều có nghe nói qua, chờ đến khi chính mình gặp phải, tóm lại vẫn có chút ngây ngốc. Cũng may nàng bị thương, lại được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, mới không để lộ ra dấu vết.

Nàng vẫn gọi là Chu Vân Vân, khác với hiện đại nàng là một tiểu cô nhi, hiện giờ nàng lại có tới một đại gia tộc.

Chu gia gia mất sớm, một mình Chu nãi nãi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ba trai một gái, không chỉ đơn thuần là nuôi sống, mà mỗi nhi tử đều cưới được thê tử sinh hài tử, đến nữ nhi duy nhất trong nhà cũng đã gả ra ngoài.

Chỉ một điểm này thôi, có thể biết được Chu nãi nãi cũng không phải là người hiền lành gì. Nghĩ một chút liền hiểu, một quả phụ mang theo bốn hài tử cuộc sống có bao nhiêu khó khăn gian khổ, có thể quật cường chịu đựng, một là do bản tính trời sinh đã vậy, hai là do cuộc sống bức người phải kiên cường, không quan tâm là do cái nào, nhưng đủ chứng minh một điều là Chu nãi nãi là người rất có bản lĩnh.

May mắn thay, nàng được Chu nãi nãi nâng niu trong lòng bàn tay.

Chu gia tổng cộng có ba cô nương, Chu Vân Vân đứng thứ hai, dựa theo lẽ thường nàng không nên là người được yêu thương nhất nhà, nhưng ở Chu gia lại hoàn toàn không phải vậy.

Lý do rất đơn giản, Chu nãi nãi cảm thấy Chu Vân Vân là tiểu kim oa.

Lại nói tiếp, Chu Vân Vân lúc mới sinh ra, mùa màng cực kỳ không tốt. Cả nhà già trẻ vì sống tạm, mà chân vội không chạm đất, đúng lúc Chu đại thẩm, Chu nhị thẩm liên tiếp có hỉ, ngay cả nương nàng cũng đang mang thai, lúc đó nàng chưa được nửa tuổi đã không có sữa để bú, được Chu nãi nãi lụm nhặt chắp vá nuôi dưỡng.

Nãi nãi mang theo nàng cũng chăm chỉ làm việc. Mỗi lần lên núi cắt cỏ cho heo, bà đều đem nàng đặt vào sọt địu trên lưng. Kết quả có một lần không cẩn thận té ngã, nàng văng ra khỏi sọt đúng lúc ngã trúng vào một cây củ cải. Bà xoay người muốn đem nàng bế lên, mới phát hiện nàng ôm chặt cây củ cải sống chết không chịu buông tay. Không biết làm sao, bà chỉ đành mang cả người lẫn cây đặt vào trong sọt, về thôn có người nhắc nhở củ cải kia có lẽ là nhân sâm, suốt đêm chạy đến y quán trên trấn trên một chuyến, ước chừng bán được hai trăm lượng bạc!

Nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cho dù thời điểm được mùa nhất, quanh năm suốt tháng ăn uống tằng tiện, có thể tích góp được mười lượng bạc đã cảm tạ ông trời có mắt rồi. Nhưng Chu Vân Vân lăn một vòng, tiền kiếm được phải tích góp những hai mươi năm mùa màng bội thu mới có được a!

Sau đó, Chu nãi nãi liền ôm Chu Vân Vân lúc ấy còn chưa được đặt tên đến nhà có người đọc sách duy nhất trong thôn, dùng năm văn tiền đổi một cái tên này cho nàng. Phải biết rằng, Chu nãi nãi đặt tên cho ba nhi tử của mình lần lượt là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu, khuê nữ của bà gọi là Đại Nữu. Đến nỗi đường tỷ của Chu Vân Vân gọi là Chu Đại Niếp, đường muội gọi là Chu Tam Niếp!

Chu Vân Vân cái tên này cũng thật đáng giá!

Không chỉ như vậy, chuyện tương tự cũng đã xảy ra vài lần. Tuy nói trời thương một lần đã quá tốt rồi, nhưng có tiền ai sẽ chê nhiều, sẽ ghét bỏ? Thường xuyên như thế, Chu nãi nãi nhận định Chu Vân Vân là tiểu kim oa, mỗi ngày đều gọi nàng là cháu gái ngoan, có thứ gì tốt đều cho nàng, chỉ thiếu điều để nàng lên bàn thờ đốt ba nén hương mà cung phụng.

“Như vậy...cũng không tính là quá kém”

Chu Vân Vân duỗi tay chạm vào trán, cảm giác chạm vào bằng vải có chút đau, bất quá có còn hơn không. Tuy còn đau, nhưng nàng vẫn chậm rãi ngồi dậy, giương mắt quét quanh một vòng.

Đây là phòng nàng, trong thôn nhỏ dưới chân núi này nàng là người duy nhất có phòng riêng.

Nàng hiện giờ đang nằm trên giường gỗ, màu gỗ nhạt giống như màu đậu tương, sờ lên vô cùng bóng loáng, lăn qua lăn lại cũng không cảm thấy thô ráp, còn có hương thơm nhè nhẹ.

Chu Vân Vân đến cây dùng để làm củi đốt còn không biết đó là loại gỗ gì, nhưng cũng dám khẳng định đây tất nhiên là thứ tốt. Mà gỗ làm nên chiếc giường này cũng là chiến lợi phẩm sau khi lên núi của nàng, hình như nàng ôm thân cây không chịu buông tay, nãi nãi thật sự hết cách, tốn không ít tiền đốn cây đem về. Lần đó thật ra chưa đổi lấy tiền, còn dùng tiền thỉnh thợ mộc tới làm ra cái giường này.

Sau đó, muốn làm nguyên bộ bàn ghế này nọ, bà nội sai ba nhi tử của mình xoay vòng vòng, chặt về thêm vài cây khác gần giống với cái cây lúc đầu, thực ra chất lượng gỗ kém hơn cái cây trước rất nhiều. Nhìn quanh, đầu giường là chiếc bàn vuông nhỏ, có hai cái ghế dựa một cái ghế dài, đuôi giường đặt hai cái rương gỗ, cùng với tủ quần áo bằng gỗ dựa vào tường kia, đều thuê thợ mộc về làm.

Phòng này không thể so với phòng nàng ở kiếp trước, nhưng Chu Vân Vân hiểu, bà nội đã dốc hết sức cho nàng những thứ tốt nhất rồi.

Thật hạnh phúc...

Chu Vân Vân ôm ngực, nơi đó ấm áp, lại có chút khó chịu. Mọi thứ nàng có được ở đây, nàng cảm thấy mình tựa như một tên trộm, trộm đi những thứ vốn không thuộc về nàng.

“Vân Vân...”

Chợt cửa phòng bị đẩy ra, một hán tử trung hậu bưng một cái tô to, cẩn thận đi tới trước giường, nhẹ nhàng đem cái tô đặt lên cái bàn vuông nhỏ cạnh đầu giường, lúc này mới xoa xoa tay thối lui vài bước xa xa chỉ vào đầu giường nói: “Canh đầu cá vừa mới nấu, Vân Vân con ăn nhiều một chút, tốt cho thân thể.”

Chu Vân Vân nhìn về phía phụ thân.

Phụ thân của mình là người rất trung hậu, khờ khạo có chút ngốc nghếch. Nhưng hắn đào tim đào phổi đối tốt với nữ nhi của mình, muốn lại gần nhưng lại sợ bị ghét bỏ, mỗi lần thấy nữ nhi đều lộ ra bộ dáng cẩn thận lấy lòng.

Không còn cách nào khác, nguyên chủ tâm cao khí ngạo, lại được bà nội xem như tâm can bảo bối mà sủng nịnh, bản tính nàng không xấu, nhưng khó tránh khỏi sẽ có lúc nhỏ nhen ích kỷ, coi thường người phụ thân có sức lực lớn nhưng lại không có đầu óc, còn có hơi chút ghét bỏ hắn.

Người phụ thân khờ này chẳng ngại gian khổ tìm được cái gì hiếm lạ đều đưa đến cho nàng mong nàng lộ ra chút vui mừng, nhưng nàng vẫn luôn không mặn không nhạt, thậm chí còn oán trách phụ thân khờ làm bẩn phòng nàng.

Che dấu sự chua xót trong lòng, Chu Vân Vân điều chỉnh lại tâm trạng, không nhanh không chậm nói: “Phụ thân, người đem cái ghế dựa tới ngồi trước mặt nữ nhi, chúng ta cùng trò chuyện.”

“Con uống đi, canh đang còn nóng mau uống. Phụ thân không ngồi, đỡ phải làm dơ” Phụ thân khờ cười ha hả nhìn khuê nữ, thấy khuê nữ không giống như lúc trước ghét bỏ mình, vô cùng vui mừng.

Chu Vân Vân lại khuyên một lần nữa, phụ thân nàng sợ nàng tức giận, rốt cuộc vẫn chọn một cái ghế xa nhất ngồi xuống.

“Phụ thân vừa về liền đi hầm canh sao? Người dùng cơm chưa?” Chu Vân Vân nỗ lực bắt chước cách nói chuyện của nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ chỉ biết nói chuyện ôn tồn với bà nội thôi, cũng chưa từng đối xử với người phụ thân khờ như thế.

Nhưng phụ thân khờ nghe xong lời này, cực kỳ cao hứng: “Phụ thân không đói bụng, chờ lát nữa phụ thân đi bắt thêm mấy con cá, mang về thả trong lu, mỗi ngày đều hầm canh cá cho Vân Vân uống”

Chu Vân Vân thầm nghĩ, lúc này đã cuối thu, nước sông rất lạnh, phụ thân khờ đi bắt cá, trầm mình ngâm nước sông thật đúng là may mắn lắm mới bắt được cá, thời gian dài, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

"Phụ thân, về sau người đừng đi nữa, nước sông lạnh, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Lời này vừa nói ra, phụ thân khờ lập tức cuối đầu không hé răng, hắn chỉ cảm thấy mình một chút bản lĩnh cũng không có, muốn chăm sóc tốt cho nữ nhi cũng nghĩ không ra cách.

Thấy thế, Chu Vân Vân cũng rất bất đắc dĩ. Mùa đông càng khó ăn được cá, trước tiên bắt mấy con về nuôi ở trong lu cũng không tồi. Ở hiện đại nàng là đầu bếp, tuy nói sở trường của nàng là những món điểm tâm, nhưng mấy món ăn đơn giản không làm khó được nàng, cá là nguyên liệu tốt, dự trữ một ít cũng tốt.

Nghĩ như vậy, Chu Vân Vân liền nói với phụ thân: “Phụ thân muốn bắt cá cũng được, nhưng phải tìm ít dây cỏ, làm cái túi lưới đơn giản, thả ở bờ sông, ngàn vạn lần không được xuống nước.”

"Tốt tốt, nghe Vân Vân. Vân Vân uống canh đi, nhanh uống."

Chu Vân Vân duỗi tay cầm cái tô to, nặng trĩu, lại nhìn vào trong bát canh, không chỉ có đầu cá còn có rất nhiều thịt cá bên trong. Chu Vân Vân uống một ngụm trước, nước canh thanh ngọt, không tanh, có thêm chút gia vị để tăng thêm hương vị, ngoài ý muốn uống rất ngon. Trong chốc lát một tô to như vậy đã thấy đáy.

Mắt thấy nữ nhi đã uống xong rồi, phụ thân mới duỗi tay cầm lấy cái tô, vui vẻ hớn hở ra khỏi phòng.

Cầm tô xuống nhà bếp, Tam Ngưu nhìn một hồi, trên kệ còn đặt một chén canh dư đâu? Tìm khắp nơi, bất thình lình, nương tử của mình từ bên trong vọt ra.

"Ngươi nấu canh đầu cá thì nấu, không ngờ ngươi đem thịt cá bỏ hết vào bát, ngươi có ý gì? Một chút thịt cá cũng không để lại, tội cho nhi tử của ta chỉ có thể uống chén canh dư kia! Vân Vân là tâm can bảo bối của nương, nhưng còn chúng ta thì sao? Lúc này ngươi lại muốn bưng canh cá đi đâu? Lát nữa phải ăn cơm, ngươi đi rồi người khác sẽ để phần cơm cho ngươi sao? Nếu ngươi không ăn, cũng phải để cho nhi tử ta ǎn!"

Mắt thấy nam nhân của mình chỉ biết cười ngây ngô cái gì cũng không biết, Chu thị chỉ cảm thấy ngực đau từng cơn, nhịn không được rống giận: “Lúc trước mắt ta bị mù, mới gả cho cái đồ vô dụng nhà ngươi!”

Phòng của Chu Vân Vân hơi nghiêng về phía nhà bếp, lời của nương nói nàng mơ hồ nghe được vài câu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Kỳ thật, nương của thân thể này cũng không xấu, chỉ là suy nghĩ quá nhiều, tâm hơi nặng, thành thân nhiều năm chỉ sinh được duy nhất một đứa con trai, thường ngày yêu thương sủng ái trong lòng bàn tay, hận không thể đem người Chu gia đuổi đi hết, đem tiền tài ruộng đất đều để lại cho nhi tử bảo bối của nàng.

Nói như thế nào nhỉ, Chu Vân Vân không giống như nguyên chủ chán ghét nương mình, nhưng đồng dạng cũng không thích nổi. Cũng may nàng có bà nội cùng phụ thân thương yêu, ngày tháng trôi qua cực kỳ thư thái, cũng không cần phải quá để ý đến thái độ của nương, dù sao đó cũng là mẫu thân ruột thịt của nàng, dù có bất công cỡ nào cũng không đến mức hại nàng.

Bất quá, có những chuyện cần phải thay đổi.

Nguyên chủ một lòng muốn đi khỏi thôn, tính toán gả lên trấn trên để sống những ngày tháng an nhàn. Nhưng Chu Vân Vân ở hiện đại sống trong thành phố ra sức làm việc, đã sớm phiền chán cảnh sống ở thành phố, thật ra nàng muốn về quê sống. Đúng lúc nơi này của Chu gia dựa vào núi Đại Sơn có nguyên liệu nấu ăn phong phú, nãi nãi cùng phụ thân khờ đối xử với nàng rất tốt, không thiếu ăn không thiếu mặc.

Chu Vân Vân vừa nghỉ ngơi vừa tính toán, chỉ nghĩ nếu không làm đầu bếp, có thể làm chút bánh ngọt điểm tâm, cho mình ăn cũng được, đem lên trấn bán cũng được, trong nhà cũng kiếm thêm chút bạc.

Cẩn thận tính toán, Chu Vân Vân cảm thấy ý tưởng này không tồi. Qua ngày mùa thời tiết vào đông, lương thực đã thu hoạch xong, cũng đã đem phơi, hiện giờ đã cất vào kho luôn rồi. Lúc này vẫn đang cuối thu, chờ thêm một thời gian nữa, sợ là trong thôn có rất nhiều người lên trấn trên làm công. Năm vừa rồi phụ thân khờ cũng đi, phụ thân so với người khác thành thật hơn nhiều, ra sức làm việc, nhưng lại được trả thua người khác một văn tiền.

Chu Vân Vân nghĩ, chờ vết thương tốt lên nàng muốn thử làm chút điểm tâm, đến lúc đó để phụ thân phụ nàng một chút, hỗ trợ nàng nặn bột cán bột linh tinh gì đó. Có thể giúp nàng không ít chuyện, cũng đem phụ thân lưu lại trong nhà, đỡ phải để hắn đi ra ngoài làm việc mệt nhọc lại bị người khác xem như cu li mà sai bảo.