16.
Bùi Úc theo tôi ra khỏi bệnh viện.
Tôi có thể nghe hắn ho liên tục, giống như là ho ra máu.
Nhưng tôi không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Tôi dừng lại khi đến bể bơi trung tâm trên quảng trường trước bệnh viện.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chuyện này lâu đến nỗi tôi gần như quên mất.
Trong lần công lược đầu tiên, tôi cho rằng Bùi Úc rất ghét Nhan Nguyệt.
Cho đến ngày hôm đó, tôi không cẩn thận đυ.ng trúng Bùi Úc, chiếc chuông trên tay hắn rơi xuống hồ.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Úc mất đi sự bình tĩnh hằng ngày, hắn lao như điên xuống hồ.
Hắn mò mẫm tìm kiếm hết lần này đến lần khác.
Sau này tôi mới biết rằng chiếc chuông này là Nhan Nguyệt miễn cưỡng tặng cho Bùi Úc.
Hắn lại xem đó là bảo bối.
_ _ Cho nên Bùi Úc, anh nói tôi làm sao tin tưởng anh sẽ thật tình thích tôi?
Đột nhiên, có một đôi vợ chồng cãi nhau trước mặt đã kéo tôi ra những suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi thấy cô gái kia tức giận tháo nhẫn trên tay xuống ném thẳng xuống hồ, còn chàng trai kia thì lao xuống hồ không cần suy nghĩ.
Trong nháy mắt đó, bóng dáng của anh ta cùng bóng dáng của Bùi Úc chồng lên nhau.
"Anh nghĩ rằng anh đã có thêm cơ hội."
Giọng nói của Bùi Úc vang lên từ phía sau.
Hắn cố hết sức để kìm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình, sau đó mang theo chút ủy khuất nhỏ giọng nói: " Vì sao em tránh đi tất cả những lần chúng ta có thể gặp mặt."
Tôi không trả lời, xoay người im lặng nhìn Bùi Úc.
Nhìn hắn từng chút từng chút thu lại ủy khuất trên mặt, nhìn hắn mím môi, ánh mắt lại tràn đầy hung ác nham hiểm.
" Là bởi vì Hạ Du Bạch sao?" Bùi Úc khẳng định nói:" Là bởi vì hắn, em mới không yêu anh, đúng không?"
Hắn gắt gao nhìn tôi.
Có vẻ như chỉ cần tôi gật đầu, hắn ta có thể lao vào bệnh viện làm Hạ Du Bạch biến mất khỏi thế giới này.
Thế là tôi lớn tiếng cười.
" Bùi Úc," tôi gọi tên của hắn, " Khoa nghệ thuật và khoa tài chính gần như không có khóa nào trùng nhau cả."
Bùi Úc sững người.
Tựa hồ cảm nhận được cái gì, sắc mặt hắn tái nhợt tiến lên vài bước, muốn ngăn tôi lại:" Không phải_ _ "
" Cơ hội chúng ta gặp mặt thực ra chỉ là tôi đã tiếp cận bạn bè, bạn học, thậm chí là thành viên của câu lạc bộ, để lấy thông tin về những nơi anh có thể xuất hiện, sau đó lần lượt tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ."
" Tôi cố gắng hết sức để xuất hiện trong thế giới của anh, hy vọng anh có thể nhìn thấy tôi."
" Nhưng đôi khi anh cũng không nhìn thấy tôi, bởi vì tôi cũng phải đi làm với vị trí là búp bê trong công viên giải trí."
Bùi Úc nghĩ tới cái gì.
Thế là anh ta đột nhiên đứng im tại chỗ, bàn tay đang vươn ra cách mặt tôi một chút thì dừng lại.
Tôi cười rồi nói tiếp:" Anh còn nhớ không? Bùi Úc, khi Nhan Nguyệt ép anh đến công viên hẹn hò, chú hề đưa bóng bay cho anh thực ra là tôi."
Không biết ở lần thứ mấy công lược, tôi mới biết Bùi Úc bị Nhan Nguyệt ép buộc đi công viên trò chơi để hẹn hò.
Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên đã đi theo.
Nhưng tôi lại lo lắng sự xuất hiện của tôi sẽ làm Bùi Úc khó chịu, vì vậy tôi đã xin vào làm chú hề ở công viên giải trí.
Quả nhiên, Bùi Úc bị Nhan Nguyệt đưa đến nơi nhảy Bungee*.
( *:Nhảy Bungee là một trong những trò chơi mạo hiểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc của con người. Trong trò chơi này, người chơi đứng ở vị trí trên cao, trên tháp hoặc trên trực thăng, thắt dây an toàn và sau đó nhảy xuống đất hoặc nước. Sợi dây này có tính đàn hồi và được thiết kế để tính toán chiều dài để nó kéo người chơi lại khi gần chạm đất. Ngay lúc này, người chơi sẽ bị tăng huyết áp đột ngột, nhịp tim ít nhất là 150 nhịp/phút, và thế giới xung quanh dường như đã đảo ngược. Khi chúng chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc một khoảng ngắn, người chơi sẽ bị kéo lại.)
Chứng sợ độ cao của hắn rất nặng, nhưng hắn vẫn đi lên đó.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ Bùi Úc chịu Nhan Nguyệt sỉ nhục là vì gia đình của mình.
Sau đó, tôi đã suy nghĩ lại, Bùi Úc là một người mạnh mẽ như vậy, nếu hắn thực sự không muốn làm gì đó, liệu rằng Nhan Nguyệt có ép được hắn không?
Đơn giản là hắn thích Nhan Nguyệt, làm theo mong muốn của Nhan Nguyệt.
Sau khi xuống dưới, Bùi Úc sắc mặt tái nhợt ngồi trên chiếc ghế ven đường.
Có lẽ đã thấy chán, Nhan Nguyệt để hắn chơi một mình.
Tôi rảnh rỗi nên đi đến tặng bóng bay cho Bùi Úc, sau đó tôi làm trò chọc Bùi Úc cười.
Nhưng Bùi Úc luôn không cười.
Hắn chỉ thẫn thờ nhìn tôi làm trò.
Cứ như vậy trong nháy mắt, tôi cho rằng Bùi Úc nhận ra tôi.
Sau đó, Nhan Nguyệt tới gọi anh ta.
Bùi Úc cảm ơn tôi và rời đi.
Tôi nhìn hắn đi đến bên cạnh Nhan Nguyệt, lại tùy tiện ném quả bóng trong tay vào thùng rác bên cạnh.
_ _ Bùi Úc luôn lạnh lùng với những người không quan trọng.
" Không phải như vậy...."
Có lẽ cảm thấy lúc này giải thích quá mức vô ích, cho nên Bùi Úc vội mím môi, tuyệt vọng mà lại bất lực nhìn tôi.
Vì thế tôi lại nói với hắn:" Bùi Úc, kỳ thật tôi nhớ tất cả."
Bùi Úc ho càng nghiêm trọng hơn.
Ho một tiếng lại một tiếng, đau đến hắn nhịn không được phải cong lưng, giơ tay lên che mắt của mình:
" A Thiền, đừng giỡn nữa."
Đây là lần thứ hai Bùi Úc nói với tôi
" Đừng giỡn nữa."
Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói giỡn với Bùi Úc.
Cho nên tôi nói với Bùi Úc từng câu từng chữ:" Bùi Úc, thật ra anh rất yêu Nhan Nguyệt."
Yêu đến nỗi làm tôi thất bại liên tiếp sáu lần công lược.
" Tôi đã nhìn rõ mọi việc nên muốn từ bỏ anh, không thể sao?"
17.
Câu nói " Không được " đã ở trên môi của Bùi Úc, không thể nói ra cũng không thể nói được.
Rõ ràng là đêm hè không lạnh, nhưng hắn vẫn rét run.
Cuối cùng, hắn lặng lẽ lấy trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ, cẩn thận cầm bằng hai tay rồi đưa cho tôi.
Hắn nói:" Em đã nói, anh có thể dùng cái này để thực hiện một nguyện vọng của mình."
Tôi nhìn qua.
Đó là một mảnh hổ phách trong suốt như pha lê, bên trong là một con ve đã ngủ say không biết có từ lúc nào.
Trong lần công lược thứ sáu, cuối cùng tôi cũng có cơ hội đi du lịch cùng Bùi Úc.
Chúng tôi đến một khu rừng nguyên sinh.
Trong khu rừng đó, tôi vô tình tìm thấy một mảnh hổ phách có ve sầu ở bên trong.
Tôi nói với hắn:" Ở một khía cạnh nào đó, mảnh hổ phách này là nhà tù của con ve sầu, nhưng vòng đời của con ve sầu chỉ có 80 ngày, cho nên, có thể nói mảnh hồ phách này tái sinh con ve sầu theo một nghĩa nào đó."
" Bùi Úc, sau này anh có thể dùng nó để đổi một nguyện vọng từ em."
Vào thời điểm đó, tôi biết rằng Bùi Úc sẽ là nhà tù của tôi.
Nhưng tôi càng hy vọng có thể từ trên người hắn có được cuộc sống mới.
Cho nên tôi đem mảnh hổ phách cho Bùi Úc.
Sau này, mảnh hổ phách ở trong tay Nhan Nguyệt, cô ta tùy ý thưởng thức, tùy ý vứt bỏ nó.
Lần này không biết Bùi Úc lấy ở đâu ra, bất kể là hình dạng của hổ phách hay ve sầu ở bên trong đều cực kỳ giống mảnh hổ phách tôi đưa cho hắn.
Nhưng, dù có giống như thế nào đi chăng nữa thì nó sẽ không bao giờ là miếng hồ phách mà tôi đưa cho hắn.
Bùi Úc cũng biết điều này.
Cho nên bàn tay đang cầm mảnh hổ phách run lên, sau đó nói thật nhanh:
" Anh chỉ có một điều ước."
" Em có thể tùy ý lợi dụng anh."
" Cho dù là...lợi dụng anh để Hạ Du Bạch yêu em, cũng không thành vấn đề."
Khi Bùi Úc nói câu cuối cùng, giọng hắn nghẹn ngào.
Câu nói đó như lấy đi chút sức lực còn lại của hắn ta.
Ngực hắn đập phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, suýt nữa cầu xin tôi:" Xin em...."
Vì vậy, tôi yên lặng nhìn mảnh hổ phách trên tay Bùi Úc.
Tôi cầm mảnh hổ phách lên.
Tôi thấy trong mắt Bùi Úc, ánh sáng hy vọng sắp bùng cháy.
" Nhưng Bùi Úc," tôi thở dài,
" Đó chỉ là một lời nói dối."
Cho dù tôi tiếp cận Bùi Úc, hay nói với Bùi Úc rằng hắn có thể thực hiện một nguyện vọng với mảnh hổ phách này _ _
Tất cả đều là nói dối.
Một lời nói dối có thể đưa tôi về nhà.
" Hơn nữa, anh cũng không có chỗ nào để tôi có thể lợi dụng."
Tôi đem mảnh hổ phách ném vào trong hồ.
Tôi thấy Bùi Úc chạy như điên để tìm lại nó, giống như cái đêm kia của năm đó.
Chẳng qua đối tượng từ Nhan Nguyệt biến thành tôi mà thôi.
" Cô lừa hắn," Hệ thống đột nhiên mở miệng, " Cô không có ném cục đá kia đi."
Tôi mỉm cười, xoay người rời đi không chút do dự.
Khoảnh khắc tôi ném nó xuống hồ, tôi đã để hệ thống đổi mảnh hổ phách khác.
" Cái kia không phải là lừa hắn," tôi nói với hệ thống, " Thay vì để hắn tiếp tục hy vọng, tốt hơn hết là cắt đứt hoàn toàn các mối liên hệ giữa chúng tôi."
Hệ thống im lặng thật lâu, cuối cùng nói:" Cô thay đổi."
Nó dừng lại, sau đó lại nói:" Kỳ thật, nếu dựa vào các hành vi bây giờ của Bùi Úc, lần công lược thứ sáu của cô đã thành công."
" Cô nói không sai, không xoá ký ức kiếp trước của hắn, đối với hắn là trừng phạt lớn nhất."
" Không phải là kiếp trước," tôi cười rồi sửa lại câu nói của hệ thống, " Hắn có tất cả ký ức của sáu lần công lược."
Đó là lý do tại sao Bùi Úc phản ứng khác thường khi tôi nhắc đến chú hề.
Hệ thống không nói chuyện nữa.
18.
Để có thể mau chóng xuất viện để làm người mẫu cho tôi, Hạ Du Bạch đang nỗ lực dưỡng thương và _. _
Dưỡng thân thể....
Tôi lùi lại vài bước, nhìn cơ ngực săn chắc của anh, tôi không khỏi suy nghĩ.
" Em không thích sao?" Hạ Du Bạch nhạy bén phát hiện cảm xúc của tôi không đúng.
Tôi mở miệng phủ nhận:"Không có."
Hạ Du Bạch ôm ngực hừ lạnh, tỏ vẻ anh không tin.
Vì thế tôi đã tốn không ít thời gian để bày tỏ dáng người của anh rất tốt, càng tốn nhiều thời gian để giải thích tôi không có lệ đối với anh, cuối cùng cũng dỗ được vị tiểu thiếu gia này.
Anh ấy thật sự rất dễ dỗ dành.
Nó dễ đến mức làm tôi cảm thấy Hạ Du Bạch đang cố tình làm tôi vui vẻ.
Ban đầu, Hạ Du Bạch muốn ở phòng vẽ tranh với tôi cả ngày nhưng anh ấy phải có xử lý một số công việc nên đi trước.
Trước khi đi, người này còn trừng mắt nhìn tôi:" Không cho bây giờ đổi người mẫu! Càng không được đi tìm Bùi Úc!"
Hạ Du Bạch có thù địch rất lớn với Bùi Úc.
Mà sự thù địch này, ngày một lớn hơn, là do tôi.
Nhưng rất rõ ràng, ngay lúc này, tôi cùng Hạ Du Bạch quen biết chưa được bao lâu.
Tay cầm cọ vẽ khựng lại, tôi cười với anh, gật đầu nói:
" Được."
Hạ Du Bạch lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Nhưng thực mau, phòng vẽ tranh lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến ——
Nhan Nguyệt.
19.
Đây là lần đầu tiên tôi và Nhan Nguyệt trong lần công lược thứ bảy này.
Tôi biết Bùi Úc, vì vậy tôi cũng biết Nhan Nguyệt.
Vị đại tiểu thư Nhan gia này kỹ thuật ngụy trang cũng không thua Bùi Úc.
Không có người biết làm thế nào để cô ta bắt nạt các bạn học khác, bởi vì những chuyện này đều có cha mẹ cô ta cùng Bùi Úc âm thầm giải quyết.
" Bùi Úc chính là vì cô mà phản kháng lại tôi rất nhiều lần?"
Cô ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vô cùng thích thú.
Khi cô ta nhìn thấy bức tranh mà tôi chưa cất đi, con ngươi của Nhan Nguyệt đột nhiên co lại, trong mắt hiện lên một chút ghen tị.
Nhưng cô ta nhanh chóng ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, hừ lạnh một tiếng:" Chỉ vậy thôi."
Tôi không để ý đến, tôi chỉ thu dọn đồ vẽ của tôi lại.
“Bùi Úc luôn là con chó ngoan ngoãn nhất ở bên cạnh tôi.” Nhan Nguyệt không giận tiếp tục nói: “Nhưng gần đây con chó này lại vì một người khác mà chìa móng vuốt cho tôi xem.”
Cô ta dừng lại, rồi lại cười một cách kỳ quặc.
"Nói cho tôi biết, tôi sẽ làm gì với con chó này, và... tên trộm chó đó?"
Tôi kéo khóa, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu nó không nghe lời, vậy thì nhổ răng, bẻ vuốt, thuần hóa nó cho đến khi nó biết nghe lời, chẳng phải tốt hơn sao?”
“ Tôi cũng nghĩ như vậy.” Nhan Nguyệt vui vẻ híp mắt, liếʍ môi, háo hức nhìn tôi, “Vậy cô nói cho tôi biết, tôi nên xử lý tên trộm chó kia như thế nào?”
Tôi cười nhẹ, không trả lời mà dán mắt vào bóng người ở cửa phòng thu.
"Có lẽ, nói không chừng Nhan đại tiểu thư bị chó cắn rồi.,"
Sắc mặt Nhan Nguyệt chợt thay đổi.
Cô ta rất nóng tính, và khi cô ta nghe thấy điều này, trong tiềm thức cô ta muốn đến và đá giá vẽ của tôi.
Nhưng cô ta đã bị chặn lại giữa chừng.
Là Bùi Úc.
Mấy ngày không gặp, người này gầy đi rất nhiều.
Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người hắn có vẻ rộng thùng thình.
Bùi Úc thậm chí còn không nhìn tôi.
Hắn chỉ nhìn Nhan Nguyệt, ngữ khí bình tĩnh nói: "Em không phải đi chuẩn bị cuộc thi sao?"
“À đúng rồi, còn một cuộc thi nữa.” Nhan Nguyệt nhướng mày nhìn tôi, “Nghe nói cậu cũng sẽ tham gia cuộc thi đó?”
“Tuy rằng các ngươi đều là học cùng tôi, nhưng tôi không thể không thừa nhận, các ngươi quả thật có chút thực lực.” Cô ta cười lạnh một tiếng, “Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.”
Tôi chưa kịp nói thì một giọng nói khác xen vào:
"Từ đâu ra con chó trộm uống giấm? Lúc sủa, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi chua từ rất xa."
Chính là Hạ Du Bạch vừa đi đã trở lại.