"Màu sắc của chiếc bánh trung thu này thật đẹp."
Quan Hàm Chi thản nhiên cười: “Không phải loại bánh trung thu nào cũng như vậy sao?”
"Cái này khác lắm."
"Đâu tôi xem xem."
Quan Hàm Chi nhìn lên thì thấy trên bánh trung thu không có chữ hay hoa mà có hình miếng giăm bông, khá sáng tạo.
“Thử ăn xem có ngon không.”
Còn chưa biết ăn có ngon không, Tiểu Nguyệt mở bánh trung thu ra, nhìn thấy nhân bên trong được làm từ nguyên liệu tươi, liền biết hẳn là sẽ ngon.
"Chị Quan, chị mua cái bánh trung thu này ở đâu vậy? Nguyên liệu cực phẩm thật đó."
Chiếc bánh trung thu vị chân gò hun khói Vân Nam mà bố mẹ Tiểu Nguyệt mua năm ngoái chỉ có một chút giăm bông trong phần nhân.
"Những món đồ bán ở đây tuy đắt nhưng chất lượng thực sự rất tốt."
"Chị Quan, chị cũng nên thử đi."
Hai người cùng nhau ăn bánh trung thu, Quan Hàm Chi cảm thấy bánh này có vị rất tuyệt.
Bánh trung thu bán ngoài chợ hiện nay vừa dầu vừa nhiều đường, Quan Hàm Chi ưa thanh đạm, nói chung ăn hết nửa cái bánh trung thu sẽ có cảm giác mệt mỏi. Cô ấy thường không mua bánh trung thu này để ăn mà chủ yếu mang về nhà biếu cha mẹ.
Không ngờ hương vị của chiếc bánh trung thu này lại rất ngon, không hề béo ngậy, ăn xong chỉ thấy no hơn.
"So với chiếc bánh trung thu này, bánh trung thu mà ba mẹ em mua chẳng đáng một góc?" Tiểu Nguyệt vẫn đang suy nghĩ.
“Muốn ăn thì chọn thêm cái khác đi.” Quan Hàm Chi cũng muốn ăn cái khác.
"Vậy chúng ta thử bánh hoa tươi nhé? Vỏ màu hồng này đẹp quá."
"Được đó."
Bánh hoa tươi có hình dáng đẹp mắt, lộng lẫy hơn bánh trung thu vị chân giò hun khói Vân Nam, cắn một miếng liền cảm nhận được hương thơm của hoa, cộng thêm vị ngọt vừa phải. Quan Hàm Chi quả thực thích mê.
"Thử thêm chiếc bánh trung thu da tuyết này xem?"
"Tôi thấy được đấy."
Tổng cộng có sáu cái bánh, cứ mỗi lúc một chiếc, hai người ăn xong mà không hề hay biết.
“Ôi, chị Quan, em ăn hết bánh trung thu chị mua rồi.”
“Không sao, lát nữa tôi sẽ mua lại.” Dù sao cô ấy cũng không thiếu tiền.
"Chị Quan, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn mua một ít."
“Bên kia đường cái là phố thương mại, muốn mua thì phải tranh thủ nhanh nhanh chút. Cô bé đó ngày thường phải đi học nên cuối tuần mới mở quán.”
Hơn nữa, chỉ còn hai ngày nữa là Trung thu sẽ đến, sau Tết Trung thu, bánh trung thu chắc chắn sẽ không bán nữa, chỉ có thể mua trong hôm nay và ngày mai.
"Khi nào chị Quan đi mua? Em đi cùng chị."
"Ăn trưa đi. Mỳ lạnh cô ấy bán cũng ngon lắm, cô có thể mua về ăn thử."
"Ồ được. À chị này, mỗi chiếc bánh trung thu giá bao nhiêu?"
"Năm đồng!"
Năm đồng? Bán vậy có đắt quá không?
Tiểu Nguyệt che mặt, buồn bực: “Vậy là em vừa mới ăn mười mấy đồng rồi.”
Quan Hàm Chi cười: "Đừng tiếc làm gì, tiêu tiền rồi thì kiếm tiền. Hơn nữa, bánh trung thu cũng không phải ngày nào cũng được ăn."
Sau khi nghĩ đến mức lương của mình, Tiểu Nguyệt vẫn muốn mua nó vì cô ấy có đủ khả năng chi trả.
Trong văn phòng của chủ tịch công ty Xuất nhập khẩu Thiên Tư trên tầng 26, sáu hộp bánh trung thu trống không được đặt trên chiếc bàn rộng rãi, Chu Đào và trợ lý của ông ấy đã nếm thử hết số bánh trung thu, cả hai đều cảm thấy chúng có vị khá ngon.
“Cái này còn ngon hơn hộp bánh trung thu của Phùng Đức Lâu.”
“Không chỉ ngon mà bao bì còn rạng rỡ đẹp hơn của Phùng Đức Lâu.”
"Ông chủ, ngoài bao bì riêng lẻ ra còn có hộp quà không?"
"Hộp bánh trung thu của Phùng Đức Lâu bán ra được 181 hộp. Nếu cái này không đắt, nó hoàn toàn có thể thay thế cái của Phùng Đức Lâu."
Công ty xuất nhập khẩu Thiên Tư của họ chủ yếu kinh doanh xuất nhập khẩu vải, phần lớn là buôn bán vải lụa, phân khúc chủ yếu ở thị trường cao cấp.
Ở thị trường cao cấp, những khách hàng sẽ chú ý nhiều hơn đến sự trang trọng và hình thức, năm nay hộp quà bánh trung thu do Phùng Đức Lâu bán cũng giống như năm ngoái, bánh trung thu được đóng gói trong hộp giấy sau đó được gói trong một chiếc túi lớn màu đỏ. Với cảm hứng chính là sự giàu có thịnh vượng.