Qua một lúc, Quan Hàm Chi giẫm giày cao gót đi tới, trong tay còn bưng hai cái đĩa, này là đến để trả lại đĩa.
"" Cho chị thêm một nồi.”
"" OK.”
Hôm nay Quan Hàm Chi tự mình mang theo hộp cơm, Chung Ái đem bánh bao hải sâm rán hành lá đặt vào hộp cơm của cô ấy.
Quan Hàm Chi cười tủm tỉm nói: "" Ngày mai chị phải về nhà với ba mẹ rồi, chiều ngày mai em cũng bày sạp hàng thì tốt rồi, tôi buổi chiều về nhà còn có thể mua bánh mang về cho ba mẹ chị nếm thử bánh bao hải sâm chiên hành của em làm.”
Chung Ái lắc đầu: "" Chiều tôi không có thời gian, mà còn ngoài giờ làm việc không bày sạp hàng.’
"" Tại sao?”
"" Ngoài giờ làm việc ra em phải đi học.”
Quan Hàm Chi kinh ngạc, người có kỹ năng nấu ăn tốt như vậy, lại vẫn còn là học sinh.
Hôm qua xem tướng mạo của cô đoán tuổi cô không lớn,cô còn cho rằng cô gái này còn non, không nghĩ đến người ta thật sự non nớt.
"" Tiếc là, mai không ăn được bánh bao hải sâm rán hành lá của em rồi.”
"" Cuối tuần sau chị lại đến.”
Hai người hàn huyên vài câu, lại có khách đến, nhìn quen mắt, hình như hôm qua gặp qua rồi.
"" Cô chủ, thêm hai cái bánh bao hải sâm chiên hành lá.”
Nghe giọng Chung Ái liền nhận ra ngay, này chính là hai cô gái mua mì lạnh chiều hôm qua, trước đó họ mua một phần mì lạnh ăn, sau đó lại mua thêm hai phần khi rời đi.
"" Cô chủ nhỏ, hôm nay không bán mì lạnh sao?”
Chung Ái cười nói: "" Bán, sáng bán bánh bao, trưa bán mì lạnh.”
Hai cô gái hài lòng rời đi, nói trưa tới mua mì lạnh.
Gần 11 giờ trưa, người máy qua đưa mì lạnh và chân gà cay, hôm nay Chung Ái chuẩn bị phân lượng nhiều hơn hôm qua một nửa.
Chị Tôn lo lắng cô chuẩn bị quá nhiều, dù sao giá cả đắt như vậy, sợ cô bán không hết lỗ vào tay mình.
Chung Ái không lo lắng, sáng hôm nay chuẩn bị nhiều bánh bao hải sâm rán hành lá, còn bán không đủ.
Quả nhiên như dự đoán của Chung Ái, khách cũ hôm qua mang theo khách mới, mì lạnh bán hết siêu nhanh, bán hết sớm một chút so với hôm qua, quả thật kiến chị cả Tôn kinh hãi đến ngây người.
Hôm nay xem xem những sạp mì lạnh kia có tăng giá không, buôn bán kém, so với sạp hàng của Chung Ái, quả thực một trời một vực.
Bán xong rồi thì thu sạp, nhiệt tình tạm biệt chị cả Tôn, Chung Ái thần khí thoải mái đạp xe ba bánh nhỏ đi về nhà,.
Đi qua trước cửa nhà họ Hứa, Kim Thu kêu Chung Ái đừng nấu ăn, qua nhà cô ăn cơm.
"" Đoán xem cháu khẳng định vẫn chưa ăn cơm, Bà để lại đồ ăn cho cháu, đừng tự mình nấu.”
Bà ngoại Kim quá nhiệt tình rồi, Chung Ái không thể từ chối, đem xe ba bánh lái về cất kỹ liền tới nhà họ Hứa căn cơm trưa.
Rau trộn cà tím, đậu que xào, canh mướp, đều nấu thanh đạm, nhưng mùi vị đều không tệ.
Bà ngoại Kim bưng ly nước cùng cô nói chuyện, nói cô nấu ăn ngon, bánh hoa tươi buổi sáng đưa đặc biệt ngon.
Vừa ăn vừa tán gẫu, không khiến Chung Ái cảm thấy một chút khó xử nào.
Đợi sau khi ăn cơm trưa xong bà ngoại Kim mới khuyên cô, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng cuối cấp ba, nhất định phải chú trọng việc học.
"" Kiếm tiền lúc nào đều có thể kiếm, bỏ lỡ thời gian học quý báu này, hối hận cả đời.”
Chung Ái biết ý tốt của bà nội Kim, cô bảo đảm bản thân sẽ chăm chỉ học tập, coi như chỉ bày sạp vào cuối tuần.
Kim Thu vẫn còn muốn khuyên nửa, nói cho cùng không phải là cháu gái ruột, nói thái quá cũng không tốt, chỉ có thể không ngừng nói cô cần coi trọng việc học, có khó khăn gì thì tìm người lớn giải quyết.