Chủ tịch Hà nói đùa: “Tiểu Giang, tôi phải nói cái này, chủ tịch của mọi người là một người rộng lượng như vậy, tại sao lại thuê một thư ký keo kiệt như vậy chứ? Điều đó làm tổn hại đến hình ảnh của chủ tịch Lục.”
Thư ký Giang chỉnh lại kính, khẽ mỉm cười, rót trà cho ba người mà không trả lời.
Nước trà tuy có màu nhạt, nhưng vừa rót ra khỏi ấm vào chén, hương thơm tao nhã tỏa ra, Lục Hoài Sơn, một người mê trà, hít một hơi thật sâu, trà ngon!
“Thử thôi.”
Màu nước trà tươi mới, trang nhã, nhấp một ngụm thì sảng khoái và ngọt ngào. Trà ngon! Trà ngon!
Cả chủ tịch Lý và chủ tịch Hà đều ngạc nhiên: “Đây là loại trà gì vậy?”
Người trong nghề quanh năm mua quà để duy trì mối quan hệ, tuy không giống như những người có văn hóa đó nói rõ ràng và hợp lý được nhưng chất lượng trà vẫn có thể đánh giá qua hương vị.
Lục Hoài Sơn nhìn về phía thư ký Giang.
"Chủ tịch Lục, đây là trà Vân Đính."
"Trà Vân Đính?" Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó.
Thư ký Giang giải thích: “Tôi nghe ông hiệu trưởng nói đây là loại trà ngon khó mua, không thể bảo quản lâu, hơn hai năm sẽ mất hương vị, thông thường chỉ được lưu hành ở một số nơi trong diện tích nhỏ và không thể mua được trên thị trường."
Chủ tịch Hà vỗ vai Lục Hoài Sơn: “Chủ tịch Lục, anh thật may mắn khi có được một người bố vợ như vậy.”
Lục Hoài Sơn cười hỏi thư ký Giang: “Có hỏi trà từ đâu đến không?”
“Không hỏi.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến đường Ma Phường Lộ gặp bố mẹ và trực tiếp hỏi xem có thể mua một ít không.”
Chủ tịch Lý và chủ tịch Hà lập tức nói rằng họ cũng muốn.
“Năm ngoái, để tặng quà cho người đó mà trà mấy vạn một cân tôi cũng mua, tôi thấy trà này ngon hơn trà kia.”
“Tôi cũng thấy ngon, anh Lục, chỉ cần mua được thì giá bao nhiêu cũng được, tôi mua cho bố tôi uống.”
Lục Hoài Sơn không hứa trước, chỉ nói sẽ quay lại hỏi thăm tình hình rồi nói tiếp.
Sau khi tiễn hai người bạn của mình, Lục Hoài Sơn gọi điện đến đường Ma Phường Lộ, người bắt máy là bố vợ, nghe nói Lục Hoài Sơn sắp về, ông ấy chỉ bảo nhanh lên, cả nhà đang bắt đầu nấu bữa tối và đừng có trễ giờ ăn cơm.
Lục Hoài Sơn mỉm cười, bố vợ chắc chắn đã đoán được anh ta quay lại hỏi trà.
“Tiểu Giang, hôm nay vất vả rồi,xíu nữa tan làm sớm đi, về nhà sớm dành thời gian ở cùng với bạn gái.”
“Vâng, cảm ơn chủ tịch Lục đã quan tâm.”
Thư ký Giang tận tình hộ tống chủ tịch Lục xuống bãi đậu xe dưới hầm, sau khi nhìn xe chủ tịch Lục rời đi, mới quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc rồi tan làm.
Lục Hoài Sơn lái xe trở về, trên đường không hề trì hoãn, chỉ là lúc đi ngang qua Quảng trường Triều Dương có kẹt xe một xíu.
Dù là cuối tuần nhưng nhiều công ty ở Quảng trường Triều Dương vẫn làm việc vào cuối tuần.
Trong thời đại này, mọi tầng lớp xã hội đều thịnh vượng và nhiều công ty ngoại thương định cư tại Quảng trường Triều Dương hiểu rõ hơn những người khác rằng trên thị trường toàn cầu có rất nhiều người tài giỏi.
Đối với những người nhân viên văn phòng làm việc trong các tòa nhà văn phòng, việc làm thêm giờ vào cuối tuần chẳng là gì, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng có thể làm được.
Sau khi đi qua quảng trường Triều Dương, đường trở nên thông thoáng hơn và thượng lộ bình an trở về nhà, mẹ vợ vẫn còn một món nữa chưa nấu xong.