Chung Ái liền nhanh chóng gật đầu, 80 được á!
Ông lão lớn tiếng nói: "Được được được, tôi biết rồi, một đồng cũng không thiếu của ông đâu, ông Hứa tôi đây có thể tham nhũng tiền của ông chắc?”
"Ừm ừm, tôi biết rồi, tắt đây!”
Ngắt điện thoại, ông lão cười rồi nhìn Chung Ái nói: "80 nhân dân tệ ông thấy được, mấy nhà cho thuê ở đây giá cả cũng gần nhau, hơn nữa nhà của ông Vương cũng không tính là tệ, cháu xem mái nhà của ông ấy đều được dán kín hết rồi, không cần sợ chuột vào nhà.”
"Dạ, cám ơn ông.”
"Ông họ Hứa, vợ ông họ Kim, sau này đều là hàng xóm rồi, nếu cháu không chê thì sau này cứ gọi là ông Hứa, bà Kim là được.”
"Cháu cám ơn ông Hứa bà Kim.”
Ông Hứa cười lớn ha ha: "Con nha đầu này khách khí thật.”
Bà Kim rót cho Chung Ái ly nước: "Quần áo của cháu là do người già trong nhà làm cho phải không, cái khuy này làm đẹp thật.”
Trong mắt Trương Phàm là bộ đồ hoa nhí quê mùa mộc mạc ở thôn quê, trong mắt bà Kim thì mọi thứ đều rất tốt.
Chung Ái vui mừng mà cười: "Bà ngoại của cháu làm quần áo cho cháu.”
"Tốt thật, không còn nhiều có đôi tay nghệ thuật như vậy nữa đâu.” Bà Kim lại khen thêm một câu.
Được người khác khen, trong lòng Chung Ái như uống mật ngọt.
Ông Hứa đi đến đối diện gọi tới một người, ông Hứa gọi người đó là bà Trương, nói tiền thuê nhà đưa cho bà ấy.
"Đợi chút, tôi đi lấy giấy bút ghi hợp đồng.”
Bà Trương chán ghét nhìn ông: "Chỉ có một chút tiền thuê nhà mà thôi, xem ông làm cái dáng vẻ trịnh trọng của ông, thật đúng là không sợ phiền phức, cũng chỉ có Kim Thu mới chịu được ông.”
Bà Kim cười nói: "Từ lúc ông ta còn trẻ đã như vậy rồi, tôi cũng quen rồi.”
Ông Hứa đeo kính viễn thị lên, ngồi ở bên đó viết 2 bản hợp đồng giống nhau, viết xong kêu Chung Ái và bà Trương ký tên vào.
Chung Ái xem xong bản hợp đồng ký tên của mình lên, ông Hứa nói môt cách chu đáo: "Tiền thuê nhà không cần đưa vội, hai ngày nữa cháu có thời gian qua đây đưa cho bà Trương là được.”
"Ông Hứa, cháu có đem tiền.”
Hôm qua trước khi đi bà ngoại có đưa cho cô 200 nhân dân tệ tiền tiêu vặt, cô lấy từ hệ thống Trù Thần 1000 nhân dân tệ, đều mang theo trên người.
Chung Ái sợ phiền phức, chuẩn bị một lần nửa năm tiền thuê nhà.
Ông Hứa lại điền số tiền vào cột số tiền còn đang trống, hợp đồng thuê nhà này coi như xong.
"Người lớn trong nhà cháu liều thật, nhiều tiền như vậy đều mang bên người, kêu một cô bé như cháu ra ngoài thuê nhà.”
Bà Trương nhận tiền xong rồi nói: "Hứa Lập Nhân trước khi về hưu là hiệu trưởng, đối xử rất tốt với học sinh, sau này trở thành hàng xóm, có chuyện gì cháu cứ tìm ông ta.”
Hứa Lập Nhân bất mãn: "Cái bà già này , sao chuyện gì cũng đẩy lên người tôi, tìm bà không được sao?"
Bà Trương kiêu ngạo sờ kiểu tóc: "Tôi mỗi ngày đều đi công viên học khiêu vũ, nào có rảnh rỗi xen vào những chuyện này? Đi đây.”
Ông Hứa nhỏ giọng nhiều chuyện với vợ: "Trương Xuân Hoa có phải lại thông đồng với ông già đẹp trai nào đó không?
Bà Kim liếc ông một cái: "Đừng ồn nữa.”
Chung Ái cúi đầu cười trộm, xem ra hàng xóm mới cũng khá thú vị đấy chứ, nếu như bà ngoại đến đây ở, nhất định rất hợp với ông Hứa và bà Kim.
Thuê nhà xong rồi, trong lòng Chung Ái cũng nhẹ nhõm rồi.
Ngày sau mới khai giảng, cô chuẩn bị buổi sáng ngày mai quét dọn nhà cửa, đồ dùng trên giường nên mua thêm, chuyện quan trọng nhất, phải nhanh chóng mua một cái xe đẩy.