Thập Niên 90: Hệ Thống Trù Thần Học Tra Trọng Sinh

Chương 12

Trương Phàm: "Mau chóng giặt đi, giặt xong mẹ đưa con đi ăn chút gì đó, đợi tối khi ba con về, tối nay gia đình chúng ta ra ngoài ăn gì đó ngon ngon.”

"Không cần đâu, mẹ về đi, con tự chăm sóc cho mình được.”

Chung Ái không muốn ăn cơm cùng với bọn họ.

Lúc này, trong lòng cô đang nghĩ, bây giờ mới buổi trưa, hôm nay trời nắng to, đợi tới buổi chiều ra giường và chăn bông nhất định sẽ được phơi khô.

Trương Phàm lại bị thái độ nói chuyện lạnh nhạt của Chung Ái chọc tức rồi, cười nhạt một tiếng, rồi quay người rời đi.

Lúc Trương Phàm đi ra khỏi cổng trước mới nhớ tới, chưa đưa sinh hoạt phí cho Chung Ái.

Không đưa thì không đưa, cô đợi tên nha đầu đó đến cửa cầu cứu cô.

Một bước cũng không dừng lại, không chút do dự mà đi.

Chung Ái căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy sinh hoạt phí từ chỗ ba mẹ, nghỉ hè cô bán mì lạnh, tích góp từng đồng một trong tay cũng có được khoảng 3000 tệ, dùng tiết kiệm nhất định cũng đủ để cô dùng một năm rồi.

Huống hồ, cuối tuần cô còn muốn ra ngoài bầy sạp hàng bán kiếm tiền.

Ra giường và chăn bông đã giặt sạch xong đang phơi ngoài ban công, Chung Ái rảnh rỗi không có việc gì làm, liền dọn dẹp phòng ngủ một lượt, lau sạch bàn ghế.

Đợi tới khi thu dọn tất cả xong rồi, cô lấy ít một đồ ăn ăn lót dạ từ nhà bếp ảo, sau khi ăn xong bữa trưa cô quyết định ra ngoài trường học đi dạo.

Khu nhà cũ của trường trung học thực nghiệm số 1 Vân Hải ở phía Đông thành phố, đáng lẽ ra chỉ có một tòa nhà dạy học và một sân vận động lớn, học sinh của trường càng ngày càng nhiều, chứa không hết, đầu những năm 90 liền chuyển trường đến phía Nam thành phố bên này, hiện tại khu trường học bên này có 6 tòa nhà dạy học, 3 tòa ký túc xá, còn có 2 tòa nhà cho giáo viên.

Học sinh trung học phổ thông nhiệm vụ học tập rất nặng, thời gian thì căng thẳng, phần lớn học sinh học trường đều ở lại trường, có một bộ phận nhỏ là phụ huynh cùng học tập với con mình, nhiều nhà ở ngoài cổng phía Nam trường học đều do những phụ huynh này thuê để học cùng với con.

Từ cổng phía Nam trường học đi ra ngoài, đi về hướng Tây hơn 100 mét, tiếng ồn dần dần biến mất, trong tai chỉ nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Kiếp trước Chung Ái vô tình nghe người nói, từ cổng phía Nam của trường đi về hướng Tây có một ngôi nhà có kiến trúc gạch gỗ, nhà ở đây cũng có một số chỗ cho thuê, giá cả cũng rẻ hơn nhiều so với nhà trước cửa trường học, hơn nữa còn có sân, nơi này cũng rộng rãi.

Chỉ có điều là cách trường xa một tí, còn lại không có vấn đề gì.

Đối với Chung Ái mà nói, trên người cô có bí mật của hệ thống, ngoài tiền thuê nhà ra, thì cô muốn thiên về nơi thanh tịnh ít người ở hơn.

Ở khúc cua cuối đường, có cắm một biển báo đường, viết ba chữ đường Cối Xay.

Cái biển báo này giống như đường ranh giới, từ nơi này tới cổng trường đều là đường xi măng mới tinh bằng phẳng, bên trong đường Cối Xay là đường đá xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy mái hiên của hộ gia đình phía trước.

Dọc theo con đường lát đá xanh đi vào, cửa sổ nhà hàng xóm đều đóng kín, xây tường ở sân rất cao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa trong vườn.

Đi qua mấy nhà, Chung Ái nhìn thấy có một nhà không có tường ở sân, đứng trên con đường có thể nhìn thấy các loại hoa cỏ trồng trong vườn, hồng có, trắng có, đỏ có, rất sặc sỡ.