“Hai vợ chồng chúng ta nói với nhau là được, em đừng nói trước mặt sư phụ, bà nghe được trong lòng khó chịu.” Lý Đại Vĩ dù gì đau lòng sư phụ mình.
“Anh nghĩ em ngốc vậy sao?” Triệu Huệ lườm chồng mình: "Lấy bát đũa, chuẩn bị ăn cơm."
Triệu Huệ rất gai mắt cái kiểu thiên vị của Trương Phàm, nhưng nên khuyên thì vẫn phải khuyên.
Ăn cơm tối xong, hai vợ chồng ôm dưa hấu to đi nhà kế bên, một bên ăn dưa hấu một bên khuyên Chung Ái.
“Hai vợ chồng Liễu Nhân Kiệt và Trương Phàm từ nhỏ mời giáo viên dạy kèm cho anh chị của cháu, nghe nói chị cháu còn học hát nhảy, rất tốn tiền. Cháu là con gái của họ, nhưng cháu có tiêu tiền của họ không?”
“Cháu không xài tiền của họ, chờ tới lúc họ già chẳng lẽ cháu mặc kệ không nuôi?”
“Đừng sợ vào thành phố bị bọn họ khi dễ, cha của cháu là giảngviên đại học, mẹ cháu là giáo viên cấp 2, giữ thể diện, nếu bọn họ không tốt với cháu thì hãy quậy ầm ĩ vào, bọn họ có thể làm gì được cháu?”
“Bán mì lạnh trên trấn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu cháu không cố gắng học tìm công việc tốt, tương lai làm gì có tiền dưỡng lão cho bà ngoại của cháu?”
“Dù không thi đậu đại học, muốn bán mì lạnh cũng cần đi thành phố lớn mà bán. Mì lạnh gà xé ở chỗ chúng ta cùng lắm bán được hai tệ, nghe nói thành phố lớn có thể bán bốn, năm tệ.”
Chung Ái biện giải nói: "Cho dù là thành phố lớn, người bình thường tối đa kiếm được ba, bốn trăm tệ một tháng, quán mì lạnh vỉa hè sao có thể bán được bốn, năm tệ.”
Dù ngoài miệng không chịu thua nhưng trong lòng Chung Ái biết rõ dì Triệu nói đúng, cô phải đi thành phố!
So sánh tỉnh thành và thành phố Vân Hải, kiếp trước Chung Ái dù sao đi học ở thành phố Vân Hải một năm, quen thuộc thành phố này. Hơn nữa bàn về khả năng tiêu phí và giá hàng thì thành phố Vân Hải ở ven biển tốt hơn tỉnh thành.
Đi bày quán ở tỉnh thành không bằng đi thành phố Vân Hải.
Hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, lấy được thưởng, kiếm tiền, mở ra nguyên liệu cấp 2 trong siêu thị, đây là những việc Chung Ái đang cần làm ngay.
So với sức khỏe của bà ngoại thì cúi đầu với bên kia chỉ là chuyện cỏn con.
Cô đi! Cô nhất định phải đi!
Chung Ái đã nghĩ thông, đồng ý với bà ngoại sẽ đi thành phố Vân Hải, nhưng bà ngoại cũng nhất định phải đồng ý với cô đi tỉnh thành kiểm tra sức khoẻ.
Khó khăn lắm mới thuyết phục được cháu gái, bà ngoại Chung không muốn có thêm trắc trở nào, lập tức đồng ý với cháu gái, đi khám sức khỏe thôi mà, đi thì đi!
Hai bà cháu bàn nhau đi bệnh viện nhân dân số 1 tỉnh thành, sáng sớm hôm sau ra khỏi cửa, ngồi xe từ trên trấn, giữa trưa tới nơi.
Hai bà cháu ăn hai bát mì bên ngoài trạm xe, sau đó đi bệnh viện.
Dường như Chung Ái rất rành mấy chuyện này, mang theo bà ngoại làm nhiều kiểm tra, cô cầm mấy tờ báo cáo kiểm tra đi đưa cho bác sĩ xem.
“Thân thể của bà cụ rất khỏe, không có vấn đề gì."
Chung Ái nhìn bác sĩ từ trên xuống dưới, hoài nghi người này y thuật không giỏi.
“Chúng ta đi thôi bà ngoại.”
Đương nhiên không thể đi về, Chung Ái kéo bà ngoại, cầm báo cáo kiểm tra chuyên môn tìm chuyên gia khám bệnh gan.
“Nhìn từ báo cáo kiểm tra thì bà cụ không có vấn đề gì."