Bà Chủ Tiệm Quan Tài

Chương 16:

Triệu Huyên là Thần Tiên sinh ra từ tránh thoát trọc khí Thiên Đình, cây hòe tỏa ra từng đoàn tà khí sao có thể ngăn được bước chân của cô?

Tay cầm kiếm chém xuống với thế quân đội sấm sét, chợt một tiếng răng rắc trong trẻo vang lên, cây hòe bị chém tận gốc.

Một tiếng quỷ hú thê lương vang vọng trời xanh thật lâu mới ngừng, cây hòe mang theo dày đặc không cam lòng ầm ầm ngã xuống đất.

Khoảnh khắc nó ngã xuống, một đoàn rễ ở lòng đất khủng hoảng chạy trốn như gặp phải kẻ địch.

Ánh mắt Triệu Huyên sắc bén vỗ tay xuống đất, động đất nổi lên, rễ cây hòe bay ra khỏi mặt đất.

Rễ bóng loáng như gương, tỏa âm u lạnh lẽo, vừa bay ra mặt đất chúng nó giống như con trăn to quấn vào nhanh rơi xuống, chen lấn nhau chạy tứ tán.

Sao Triệu Huyên có thể khiến chúng nó trốn thoát, cô búng ngón giữa, một ngọn lửa bùng cháy rơi xuống những khúc rễ vặn vẹo kịch liệt như rắn.

Khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào rễ thì phực cháy mãnh liệt, chỉ giây lát mấy khúc rễ đã bị đốt thành tro.

Sau khi lửa lớn đốt sạch rễ thì bỗng nhảy qua đốt gốc cây hòe đã ngã.

Sau khi đốt tất cả những gì của cây hòe, Triệu Huyên thu về mồi lửa, nhìn mặt đất bị đốt khét, cô cau mày rũ mi mắt lặng im cả buổi, sau đó nói với Triệu Vũ sững sờ đứng ở một bên:

“Đi tìm xem còn sót lại cái gì không.”

Triệu Vũ bản năng dạ, mắt sáng long lanh sùng bái nhìn Triệu Huyên, mới ngồi xổm người xuống, cẩn thận tìm kiếm trong tro tàn.

Tư thế rút kiếm vừa rồi của sư phụ quá ngầu, một kiếm đã chém cây hòe tinh làm đôi, cậu ấy phải luyện bao lâu mới có thể được như sư phụ?

Tuy Triệu Vũ được Triệu Huyên nuôi lớn, cô dạy tu luyện tỉ mỉ từng chút một, nhưng bao nhiêu năm qua cậu ấy chưa được thấy cô dùng kiếm, cùng lắm là búng ngón tay, mà chỉ là búng ngón tay đã giải quyết tất cả những việc cậu ấy không thể làm.

Sư phụ quá ngầu, cậu ấy phải tu luyện chăm chỉ hơn nữa, không thể để sư phụ mất mặt.

Khu rừng dần quay về bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, yên lặng tường hòa, dù là ai đều sẽ không đoán được trong khu rừng nhỏ gần thôn này từng mọc một gốc cây hòe tinh.

Triệu Vũ lục tìm trong tro tàn cả buổi mới tìm ra một thứ giống cục đá to cỡ bàn tay có màu xanh đen, cậu ấy cầm thứ đó ngắm nghía một lúc, quay đầu hỏi Triệu Huyên chờ ở một bên:

“Con tìm được thứ này nè sư phụ, nó là gì ạ?”

Triệu Vũ cầm cục đá đi đến trước mặt Triệu Huyên, đưa cho cô.

Triệu Huyên nhận lấy, mắt hạnh vụt qua thương tiếc, cô buông tiếng thở dài, giải đáp thắc mắc cho đệ tử:

“Đây là xương rồng đã bị cây hòe hút, mặc dù cây hòe này thành tinh ngắn ngủi nhưng điểm khởi đầu của nó rất cao."

Cây hòe tinh tu vi không đủ, không hút hết nguyên khúc xương rồng, nó định dùng tu vi luyện hóa khảm xương rồng vào bản thể, hợp nhất với nó. Nhưng nó chỉ là một yêu tinh hoang dại, cỡ như nó sao có thể luyện hóa xương rồng nổi?

Khúc xương rồng đã bị khí âm tà của cây hòe tinh ô nhiễm, sát khí sâu nặng, mất đi phong tư ngọc cốt vốn có, bị phủ bụi.

Triệu Vũ giật mình, đôi mắt đen láy trợn to hỏi:

“Xương . . . xương rồng? Trên đời này thật sự có rồng ư?”

Triệu Huyên cất xương rồng bị ô nhiễm vào, nhìn đệ tử bị khϊếp sợ, cô nói đùa:

“Thì con cũng là con của rồng* đấy thôi.”