Bà Chủ Tiệm Quan Tài

Chương 14:

Hai ngày sau, mưa rơi nửa tháng rốt cuộc trời trong, không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành.

Triệu Huyên làm xong việc cuối cùng của quan tài, cô rửa tay rồi kêu Triệu Vũ mang theo công cụ đi nhà họ Dương.

Cây hoè tinh tu hành chưa đầy trăm năm, loại tiểu yêu này là đối tượng tập luyện tốt nhất cho Triệu Vũ, đến lúc đó nếu Triệu Vũ xử lý không được thì cô ra tay cũng không chậm.

Người nhà họ Dương từ khi biết sau núi nhà mình có cây hòe thành tinh thì đều treo tim treo gan chờ đợi.

Giờ phút này, bọn họ không rảnh quan tâm người thân qua đời, thanh niên họ Dương cũng quên luôn cha mình mới chết, không giải quyết cây hoè già thành tinh trong rừng kia thì anh ta ăn ngủ không yên.

Thầy trò Triệu Huyên đến thôn nhà họ Dương, người cả thôn đều nghênh đón, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ, trên mặt cố nặn ra vẻ nhiệt tình.

"Triệu thiên sư, mời vào trong, mời vào.” Đại biểu người nhà họ Dương nói chuyện là một ông già.

“Không cần, chúng tôi trực tiếp đi xử lý thứ kia, các người đừng đi theo.” Triệu Huyên từ chối lời mời của ông già, cô liếc qua Triệu Vũ, cất bước đi sau núi của nhà họ Dương.

Triệu Vũ nhận được ám hiệu của cô, chui vào xe ôm cần câu cơm ra, lật đật đuổi theo sư phụ.

Nhìn theo hai thầy trò rời đi, người cả thôn ngơ ngác ngó nhau.

Cuối cùng là ông già đứng đầu nhà họ Dương lên tiếng:

“Đại Thụ, kêu thằng Hai và anh họ bên nội của cháu, cả ba cùng đi xem.”

“Ông chú, thiên sư không cho chúng ta đi theo mà?” Dương Đại Thụ là thanh niên lúc trước đi mua quan tài, vẻ mặt anh ta do dự không chịu đi.

Đây không phải đi bắt người mà là bắt yêu, lỡ như thiên sư không đánh lại yêu quái kia thì mình . . . Dương Đại Thụ nghĩ đến đây sợ hãi rụt người.

“Kêu cháu đi thì cứ đi, nói nhiều vậy hả!” Dương Lão Thụ cầm gậy chống tức giận gõ thằng cháu không nên thân hai cái, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: Thật vô dụng.

. . .

Triệu Huyên mang theo Triệu Vũ đi thẳng tới khu rừng có cây hòe.

Hôm nay trời sáng sủa, lẽ ra cho dù cây cối tươi tốt thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút ánh nắng chiếu vào, nhưng khu rừng này vô cùng kỳ dị, chẳng những không có một chút tia nắng, ngược lại giống như bị tấm vải đen che phủ, lờ mờ khiến người xem không rõ.

Trừ tiếng bước chân của hai thầy trò ra, xung quanh không có tiếng động nào khác, không nghe thấy tiếng chim, bốn phía lạnh lẽo u ám.

Triệu Huyên ngước mắt hạnh, ánh mắt xuyên thấu lòng đất nhìn hai cọng rễ non luôn đung đưa gần người họ, đáy mắt cô lóe tia trào phúng. Triệu Huyên đoán nó là một cây âm hút xương thành tinh, nhưng xem ra cô đã đoán sai.

Triệu Huyên vươn cánh tay mảnh khảnh, ngón tay ngọc thuôn dài búng một cái vạch một luồng sáng trong không gian xám mờ.

"Theo kịp!" Triệu Huyên khẽ dặn Triệu Vũ, nhấc chân đi trước.

Triệu Vũ kéo áo gió trên người, theo sát phía sau cô.

Càng đến gần khu vực giữa rừng thì sương mù đen ở hai bên luồng sáng càng dày đặc, dần dà xòe tay không thấy năm ngón.

Triệu Huyên châm biếm, phớt lờ khói đen u ám ở hai bên rít gào muốn áp sát, mang theo Triệu Vũ lao thẳng đến trung tâm khu rừng.

Giây lát, một gốc cây hòe to lớn đập vào mắt hai thầy trò.

Cây hòe rất lớn, đường kính ít nhất cũng bảy, tám mét, cành cây tươi tốt, lẽ ra cuối thu là mùa lá cây héo úa, nhưng lá cây hòe chẳng những không rụng còn um tùm như đầu xuân, lá cây xanh nhạt tỏa ra ánh sáng xanh sẫm, âm khí u ám, vô cùng kỳ dị.