Triệu Vũ từ nhỏ đi theo Triệu Huyên tu hành, biết đôi chút về lý luận phong thủy, bói toán xem tướng, tuy học không tinh nhưng coi như có chút tài nghệ.
Triệu Huyên quay đầu mỉm cười với Triệu Vũ, trong mắt tràn ra mấy phần vừa lòng: "Xác thực không tệ, xung quanh cây cối tươi tốt, là một âm địa tốt, còn nhìn ra thứ khác nữa không?"
Thanh niên họ Dương nghe hai người nói chuyện, vội khen nịnh:
"Cô chủ Triệu thật lợi hại, trước kia tổ tiên tìm người chọn mảnh đất này.”
Tuy có âm địa rồi, nhưng cha của anh ta chôn ở vị trí nào thì vẫn phải kêu người chuyên nghiệp tới chọn.
Triệu Huyên nói: "Ăn chén cơm này nếu không có chút bản lĩnh thật sự thì sao được!”
Cô hoàn toàn không cảm thấy có gì phải xấu hổ.
Nói thật ra Tiên cách của Triệu Huyên rất thấp, có lẽ vì luôn bị đám Tiên Quân trên Thiên Đình chèn ép nên cô không giống Tiên Nhân khác, ỷ vào mình là Tiên thì cao hơn người một bậc. Tâm tính của Triệu Huyên luôn phóng khoáng, khi ở Tiên giới cô đã thấp như hạt bụi, nên sau khi giáng trần, cô rất nhanh hòa hợp với nơi này, không có một chút ngăn cách.
Người không biết chi tiết khó mà nhận ra cô gái tính cách phóng khoáng mà cứng rắn này sẽ là một Thần Tiên.
Trừ Doanh Chính ở hoàng lăng biết chút ít về Triệu Huyên ra, người khác đều cho rằng cô chỉ là một cô gái tu đạo.
Bao gồm Hắc Bạch Vô Thường hay giao tiếp với cô cũng chưa từng liên tưởng cô là Tinh Quân trên Thiên Đình, chỉ cho rằng cô là một cao nhân đắc đạo, tu vi cao thâm đến mức khiến bọn họ khó mà sờ thấu.
Không trách Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ chỉ là quan sai Địa Phủ, đã gặp Thần Tiên trên Thiên Đình bao giờ đâu? Ngay cả Diêm Quân đều chưa từng gặp Triệu Huyên, càng miễn bàn Hắc Bạch Vô Thường.
Triệu Huyên để lại một đống truyền thuyết ở chỗ Diêm Quân, vì truyền thuyết quá khủng bố nên Diêm Quân tuyệt đối không muốn gặp phải cô.
Dẫn đến cùng là Tiên Quân nhưng hai bên chưa gặp mặt bao giờ.
Triệu Huyên không phải người phàm, cô nhìn thoáng qua liền xem thấu hướng khí tràng của khối mồ này.
Âm huyệt đúng là tốt, con cháu của người chôn ở đây không dám nói giàu nứt đố đổ vách, thì cũng gia đình hòa thuận, tuổi thọ rất dài.
Đáng tiếc, âm huyệt tốt đến mấy cũng bị một cây hoè già ở phương xa phá hủy.
Triệu Vũ cau mày nhìn một lúc cũng không thấy ra có gì không ổn. Triệu Huyên không thúc giục, yên lặng ở một bên chờ cậu ấy cẩn thận suy tư.
“Sư phụ, âm huyệt này tốt nhưng . . . sao con cảm giác xu thế khí tràng này hơi kỳ?” Triệu Vũ nhìn bốn phía cũng không tìm được vấn đề nằm ở đâu, khuôn mặt tuấn tú có chút chán nản.
Nếu sư phụ đã hỏi thì nơi này tất nhiên là có chỗ nào không ổn, Triệu Vũ chủ yếu tu công lực, không nghiên cứu sâu tạp thuật của Đạo gia, tầm nhìn còn hơi kém.
Triệu Huyên vỗ vai cậu ấy, khích lệ:
“Không sao, con tu hành còn thiếu, thời gian lâu thì tầm nhìn sẽ tự nhiên lên cao.”
Triệu Vũ mới học mấy năm, có thể lập tức nhìn ra chỗ này là âm huyệt rất tốt đã đủ giỏi.
“Mộ tổ tiên nhà các người đúng là nằm trên âm huyệt, nhưng hiện giờ không thể tiếp tục chôn người!” Triệu Huyên quay đầu nhìn hướng thanh niên họ Dương, vươn tay ngọc chỉ hướng rừng cây cách mồ trăm mét: “Trong khu rừng kia có một cây hòe già, hễ cây kia còn ở thì không thể tiếp tục chôn người trong âm huyệt này!”