Phải thừa nhận đầu óc của người phàm rất nhanh nhạy, mấy năm nay phát minh ra đồ vật càng lúc càng hợp ý cô.
Hay nói Thần Tiên tiêu dao, nhưng Triệu Huyên cảm thấy những người phàm này còn tiêu dao hơn Thần Tiên.
Thần Tiên trừ có tuổi thọ vô tận ra chẳng có gì để kiêu ngạo, dời núi lấp biển, đi mây về gió? Ha ha, người phàm còn có bom nguyên tử, máy bay, điện thoại.
Bê ra vũ khí hạt nhân thì Đại La Kim Tiên đến đều có thể bị đánh nát bấy, có gì để kiêu ngạo? Thứ người phàm phát minh có hiệu quả không thua gì Thần Tiên dùng công lực chế tạo.
. . .
Nơi Triệu Huyên đưa hàng đến hơi xa, cô lái xe mấy vòng trên núi mới đến thôn họ Dương.
Nhà có người chết, trong nhà lộn xộn nên không có ai tiếp đãi hai thầy trò.
Triệu Huyên không để trong lòng, cùng Triệu Vũ xuống xe, cô đứng ở ven đường hét to:
"Quan tài tới rồi, kêu vài người ra nâng hộ đi!”
"Cô chủ Triệu đến rồi, mời vào trong ngồi, để chúng tôi dời đồ trên xe xuống cho.” Người nói chuyện nhìn liền biết là họ hàng hoặc hàng xóm của nhà có tang, ông ta hét lớn, một đám đàn ông lập tức chạy đến cạnh chiếc xe.
Triệu Huyên sảng khoái nói:
“Được rồi, các người di chuyển đi, tôi vào trong xem. À, đây là đệ tử của tôi, anh thấy làm được gì thì cứ sai khiến.”
Trong nhà có người qua đời nên mọi người đều buồn bã, tuy người chết không dính líu gì tới cô, nhưng Triệu Huyên vẫn toát ra vẻ trang nghiêm.
Nhà có tang họ Dương, gia đình có điều kiện, nhà hai tầng gồm trên lầu ba phòng, tầng trệt ba phòng, bên trái còn dựng hai gian nhà ngói. Triệu Huyên đi vào nhà chính, nhìn người qua đời bị đặt ở phía bên phải, dùng giấy trắng che mặt.
Cô hỏi người nhà họ Dương quỳ trước chậu than đốt giấy:
"Khi nào có thể đi xem đất?”
“Để tôi mang cô đi, làm phiền cô chủ Triệu!”
Thanh niên hôm qua đi trong tiệm đặt quan tài lên tiếng, anh ta kiềm nén bi thương, thái độ cực kỳ thành khẩn
Hôm qua anh ta đã biết sự lợi hại của cô chủ này, còn chưa nói gì mà cô chỉ nhìn mặt đã biết vài thứ, kiểu người thần thánh như vậy không thể đắc tội, chỉ có thể làm thân.
“Vậy được, đi thôi.”
Triệu Huyên theo thanh niên họ Dương ra nhà chính, kêu Triệu Vũ ngồi trên ghế chờ cùng đi chọn huyệt.
Triệu Huyên từ Tảo Bả Tinh Quân lưu lạc thành mở tiệm quan tài kiếm sống, rồi mở ra nghề xem đất cho người chết cũng là có nguyên nhân.
Thể chất của cô quá đặc biệt, tuy hiện giờ đã kiểm soát được nhưng sức mạnh Hồng Hoang vẫn tồn tại, người phàm chịu không nổi.
Có nhiều chuyện chỉ cần dính dáng đến cô thì đều bị bóp méo, phát sinh sự cố không lớn không nhỏ.
Nhưng đã tốt hơn trước kia rồi, chỉ là việc vặt, không giống khi trên Thiên Đình hễ xảy ra chuyện là việc lớn kinh thiên địa, khϊếp quỷ thần.
Giao tiếp với người chết lại là chuyện khác, người chết không có vận thế, dù qua tay cô cũng không đáng lo.
Thanh niên dẫn Triệu Huyên đến một chỗ sườn núi thấp, quay đầu cung kính nói:
“Cô chủ Triệu thấy khoảnh đất này thế nào? Đây là mộ tổ tiên nhà tôi, người lớn trong nhà gần như chôn tại đây hết.”
Triệu Huyên vừa đến đây đã nheo mắt hạnh, chỗ này xác thực là một âm huyệt rất tốt, nhưng mà . . .
Triệu Huyên còn chưa mở miệng, Triệu Vũ luôn đi theo sau lưng cô đã dẫn đầu phát biểu ý kiến.
Triệu Vũ túm chặt áo khoác, nói: "Sư phụ, âm huyệt này tốt thật, ở giữa khe của hai ngọn núi, địa hình hơi cao, còn đưa mặt về phía thung lũng hai ngọn núi lớn phương xa.”