1 tệ không phải là ít, có thể mua được cả một cân thịt. Nhưng đối với kết quả xử lý của vụ việc này thì không nhiều.
Giải quyết càng sớm càng tốt.
Nếu thật sự chọc tức con thỏ này, nó mà lên huyện gây chuyện thì ông ấy nghĩ chức đội trưởng này của mình coi như xong.
Ai bảo cháu trai ông ấy cũng tham gia chứ.
Nếu nó không tham gia thì ông ấy còn có thể đứng ở giữa làm người hòa giải, lừa con thỏ này chút ít.
Bây giờ thì không thể lừa được nữa. Nếu ông ấy không nhường thì người ta lại nghĩ ông ấy thiên vị. Nếu ông nhường thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
"Được rồi, cứ làm như vậy đi. Ở đây có sáu hộ gia đình, mỗi hộ gia đình một tệ, tổng cộng là sáu tệ. Ngoài ra, còn có mười quả trứng bồi thường. Ông sẽ cho văn phòng đội gửi đến nhà cháu."
Lâm An An nói: "Sáng mai ông đưa cho cháu. Cháu tự mình cầm lấy. Tránh cho bà nội che chở bọn họ. Dù sao ở trong mắt bà, cháu không quan trọng bằng người ngoài."
Tôn Ngân Hoa: “…”
Đội trưởng Sài gật đầu.
Trong lòng ông ấy vẫn rất bực bội vì bị một cô bé nhỏ tuổi gây khó dễ, nhưng ông ấy không có cách nào khác. Chuyện này chỉ có thể đổ lỗi cho nhà họ Lâm. Ông ấy cũng phải về nhà dạy cho cháu trai mình một bài học.
Ông ấy trực tiếp gọi mấy gia đình đó đến đội để bàn bạc về vụ việc, đồng thời tìm ra người chủ mưu.
Sau khi náo nhiệt kết thúc, mọi người bắt đầu giải tán.
Những người trong nhà họ Lâm đều nhìn chằm chằm vào Lâm An An.
Từ lớn đến nhỏ đều nhìn chằm chằm vào cô, không ai chủ động nói gì. Tôn Ngân Hoa là người phản ứng lại đầu tiên: "Con bé này, vừa rồi cháu nói cái gì vậy? Cháu làm thế thì người ngoài nghĩ gì về nhà chúng ta chứ?"
Bà cụ nói rồi đi qua kéo Lâm An An vào nhà, trên đường đi định bóp hai cái vào chỗ thịt mềm.
Không phải là chỉ nhằm vào một mình Lâm An An, tất cả các cô gái trong nhà đều bị bà cụ bóp như vậy. Đây là thói quen dạy dỗ người khác của bà cụ.
Chỉ là những đứa trẻ khác có mẹ bảo vệ nên bị bóp ít. Lâm An An thành thật nên bị bóp nhiều hơn.
Lần này Lâm An An không cho bà cụ cơ hội, né tránh: "Đầu cháu vẫn còn hơi choáng, cháu chưa khỏi. Bà đừng chạm vào cháu."
Bác sĩ Ngô lấy đậu nành và đường đỏ ra đưa cho họ, thấy vậy cũng nói đừng kéo Lâm An An nữa.
"Tôi phải nói thêm với mọi người một chuyện, trong khoảng thời gian này, cô bé không thể làm việc nặng, mấy việc nâng lên hạ xuống cũng đừng làm. Trước tiên hãy dưỡng sức cho tốt."
Những người khác trong nhà họ Lâm đều không nói gì, sau đó nhìn về phía Lâm An An. Họ đều không thể nhìn ra Lâm An An không ổn ở chỗ nào, sao phải dưỡng sức như vậy. Người ta đi đẻ còn không được tĩnh dưỡng như thế, vẫn phải đi làm kia kìa.
Bác sĩ Ngô cũng không nói thêm gì, dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta. Là một bác sĩ, anh ta đã dặn dò những gì cần dặn dò, nói những gì cần nói. Chuyện sau này thì tùy gia đình họ sắp xếp.
Lúc anh ta rời đi, Lâm An An đi tới, nói một cách chân thành: "Thầy thuốc Ngô, hôm nay cảm ơn thầy, thầy đúng là một người thầy thuốc tốt, rất rất tốt!"
Bác sĩ Ngô mỉm cười gật đầu, sau đó lại thở dài rồi rời đi!