Tôn Ngân Hoa đã lâu rồi không bị người chỉ vào mũi mắng như vậy, ai gặp bà cụ cũng phải khách khí, hâm mộ ghen ghét. Giờ bị chửi vào mặt làm Tôn Ngân Hoa ngây người, qua vài giây mới tỉnh táo lại biết mình bị mắng, bà cụ đứng lên, chống nạnh đốp chát lại với đối phương.
Chửi qua chửi lại một hồi biết mới là cháu gái Lâm An An của mình đánh cháu nội của người ta.
Tôn Ngân Hoa phản ứng đầu tiên là không thể nào, cháu gái của bà ta rất nhát gan, không thể nào đánh nhau, nói cô bị đánh thì còn tin được.
Nhưng mông của cháu nội người ta đúng là có vết bị đánh, cái này thì không thể chối được, người ta không thể nào tự đánh rồi đến đây oan uổng An An chứ.
Nhưng Tôn Ngân Hoa vẫn ôm thái độ hoài nghi, bởi vì Lâm An An lúc trước quá thành thật nhát gan, nói chuyện giọng không to hơn cánh ruồi vỗ bao nhiêu.
“Tôi đi kêu An An nhà chúng tôi lại đây hỏi chuyện, lỡ như không phải nó làm thì sao?”
Bà Ba Mã cười khẩy nói:
"Không phải? Nếu không phải thì tôi đứng yên cho bà mắng! Cháu nội nhà đội trưởng có thể làm chứng, mấy đứa trẻ đều bị đánh, lần này chống mắt xem nhà họ Lâm các người làm sao!”
Tôn Ngân Hoa thấy thế thì hơi luống cuống, nếu đúng là mấy đứa trẻ bị đánh thì không chừng là thật.
Con bé An An này làm sao vậy chứ, động kinh à?
Hay óc bị chập mạch?
Tôn Ngân Hoa đành về nhà tìm người, nhưng không thấy bóng người, ngược lại có mấy nhà đến mắng vốn, bao gồm con dâu của đội trưởng cũng dắt Sài Đại Bảo tìm tới cửa.
Tôn Ngân Hoa rốt cuộc tin tưởng chuyện này, con bé An An thật sự đánh người.
Nhưng nghe thật khiến người hoang mang.
Có điều không thể phủ nhận chuyện này.
Tôn Ngân Hoa ngẫm nghĩ, cho rằng đây không phải chuyện lớn:
“Con nít đánh nhau là chuyện thường, lát nữa tôi sẽ dạy lại An An sau, không phải chuyện to tát gì.”
Bà Ba Mã khó chịu nói:
“Thế này còn chưa phải chuyện lớn à? Bị đánh tét mông rồi đây.”
Con dâu của đội trưởng cũng lên tiếng:
“Đúng rồi, Đại Bảo nhà chúng tôi cũng bị đánh, trên lưng cũng có.”
Thời này con nít bị đánh là chuyện thường tình, nhưng bị người khác đánh thì không được.
Đặc biệt là lần này mấy gia đình cùng kéo đến, tràn đầy tự tin, quyết phải tính sổ với nhà cụ Lâm.
Bọn họ còn có một ý tưởng mịt mờ khác. Nhà cụ Lâm bởi vì có đứa con trai có tiền đồ nên cả gia đình cũng được sung sướиɠ theo, chuyện tốt gì đều là nhà cụ Lâm được hưởng trước, người trong đội đã sớm có ý tưởng, chỉ là lúc bình thường không tiện sinh sự, lần này rốt cuộc tìm được cớ. Họ không sợ gây lớn chuyện, bởi vì Lâm An An không có cha mẹ ở bên, là một cô bé có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, dù chịu ấm ức cũng không ai chống lưng cho cô.