Cuộc Sống Của Lâm An An Tại Thập Niên 60

Chương 6

Lâm An An nghĩ đến ngày tháng uất ức của nhân cách chính, cô không muốn sống như thế dù chỉ một ngày.

Kêu cô chịu thiệt hả?

Không có cửa đâu!

Lâm An An lảo đảo đi hướng Sở Vệ Sinh.

Bác sĩ Ngô của Sở Vệ Sinh đội sản xuất Tiểu Bát Giác đang đọc tư liệu y học mượn được. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, đọc sách dưới đèn lâu nên mắt không được tốt, chỉ có thể đeo kính đọc từ từ. Bác sĩ Ngô không phải bác sĩ chính quy, lúc trước anh ta dạy ở trường tiểu học, bởi vì biết nhiều chữ nên bị sắp xếp đi trong huyện nhận chút huấn luyện, học m,ột ít kỹ thuật khám đau đầu nhức óc, băng bó vết thương này nọ rồi đến đây làm bác sĩ.

Bệnh của Lâm An An là bệnh nặng nhất mà vị bác sĩ này từng khám.

Nhìn thấy Lâm An An lại đến, đi không vững thì bác sĩ Ngô lập tức bước tới dìu cô:

“Lâm An An, sao cháu lại đến nữa? Thấy khó chịu ở đâu ư?”

“Thầy thuốc Ngô, cháu cảm giác đầu óc hơi choáng, dợn ói ạ.”

Trong trí nhớ của Lâm An An thì mọi người đều thói quen gọi bác sĩ này là thầy thuốc.

Những tình trạng bệnh mà Lâm An An nói đều là thầy thuốc Ngô này từng dặn dò cô, bảo cô trong khoảng thời gian ngắn bảo vệ tốt chính mình, đừng lại đυ.ng trúng đầu, miễn cho bị chấn động não.

Nghe thấy Lâm An An miêu tả trạng huống này, quả nhiên bác sĩ Ngô luống cuống hỏi:

“Cháu lại đυ.ng trúng đầu?”

“Mới nãy cháu ở dưới cây táo bị nhóm Sài Đại Bảo đẩy một cái, sau gáy đập vào thân cây.”

Bác sĩ Ngô biết lũ con nít Sài Đại Bảo, đó là đám nhóc quậy suốt ngày leo cây vọc nước, phá banh nóc.

Bác sĩ Ngô tức giận nói:

“Cái đám ôn con đó!”

Bởi vì chấn động não không phải là việc nhỏ, nếu bị nặng sẽ mất mạng.

Chỗ bác sĩ Ngô không thể kiểm tra ra cái gì, vội kêu Lâm An An ngồi xuống để quan sát, sau đó tìm đội trưởng xin cho lấy xe đạp đưa Lâm An An đi bệnh viện huyện.

Đội trưởng Sài đang ngậm tẩu thuốc lá đi kiểm tra các cánh đồng lúa, nhìn mỗi xã viên của đội sản xuất Tiểu Bát Giác vùi đầu làm việc chăm chỉ thì trong lòng cũng vui vẻ.

Đội trưởng Sài đang định xắn ống quần xuống ruộng cùng làm việc đã bị bác sĩ Ngô tìm được.

Nghe bác sĩ Ngô nói chuyện này, đội trưởng Sài cũng luống cuống.

Lúc bình thường bọn nhỏ quậy phá cũng chỉ là việc nhỏ, nếu hại mạng người thì là việc lớn bằng trời, đặc biệt hại mạng người còn là gia đình quân nhân thì lớn chuyện.

“Tiểu Ngô, chấn động não thật sự nghiêm trọng đến vậy ư?”

“Thật chứ, lúc huấn luyện nghe nói như vậy, tôi cần nhanh chóng mang cô bé đi bệnh viện kiểm tra, chưa rõ tình huống thế nào nữa.”

Đội trưởng Sài lập tức đồng ý, đi theo bác sĩ Ngô đến nhà kho trong đội lấy xe đạp duy nhất ra:

“Mau đưa cô bé đi, nếu phải nằm viện hay uống thuốc thì cứ sắp xếp, tiền thuốc men gì đó . . . trong đội sẽ bỏ tiền!”

Câu nói sau cùng là đội trưởng Sài cắn răng thốt ra.

Đội trưởng Sài thật sự đau lòng, hai năm đầu nơi khác hỗn loạn đói khát, Tiểu Bát Giác cũng không tốt hơn gì, trong đội không có lương thực dư, càng miễn bàn tiền mặt, không nợ ngược lại công xã đã là giỏi lắm rồi. Nếu bây giờ nằm viện tốn nhiều tiền thì đội trưởng Sài thật sự đau lòng nhỏ máu.

Đợi lát nữa trở lại dạy dỗ cháu đích tôn kia một trận nhớ đời!

Bác sĩ Ngô cưỡi xe chạy nhanh đến Sở Vệ Sinh, Lâm An An nghe thấy động tĩnh lại giả vờ suy yếu.