Sổ Tay Tìm Đường Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 12

Chạy mau, né đi!

Triệu Dự Thành mặt không cảm xúc nhìn Chu Lương Ngư hùng hổ chạy đến, không nhúc nhích, thản nhiên như pho tượng, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, căn bản không tin lời Chu Lương Ngư nói, chẳng qua chỉ là coi hắn như bậc thang để đả kích Vân vương mà thôi.

Triệu Dự Thành cứ như vậy đứng im, chờ Chu Lương Ngư tự mình dừng lại.

Chu Lương Ngư: Tên này sao còn chưa né? Chỉ còn năm bước nữa thôi!

Ngay sau đó, đối diện với đôi mắt phượng thản nhiên của Triệu Dự Thành, nhìn thấu ý tứ trong mắt đối phương, nhất thời nổi giận, muốn xem ta mất mặt đúng không? Ta không tin ngươi không né!

Ba bước...

Hai bước...

Một bước...

"Bịch!"

Mọi người trừng mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lương công chúa như đóa hoa mỏng manh nhào vào lòng Dự vương, mà Dự vương... thế mà lại không né tránh?

Má ơi... chẳng lẽ hôm nay trời thật sự đổ mưa đá quý rồi sao?

Cây vạn niên thiết thụ này rốt cuộc cũng nở hoa rồi?

Mọi người: "..."

Mà Yến Vân Tranh sau khi khϊếp sợ, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn u ám: Chu Lương Ngư!

Một giây trước khi thật sự nhào vào lòng Triệu Dự Thành, Chu Lương Ngư còn tưởng rằng đối phương nhất định sẽ né tránh, nhưng khi thật sự đυ.ng phải l*иg ngực rắn chắc của đối phương, trong đầu Chu Lương Ngư lóe lên một ý nghĩ: Xong đời rồi, ngực giả của hắn!

May mà không phải là "ngực" thật, nếu không mà nổ ngay tại chỗ, vậy thì cảnh tượng lúc đó thật sự là quá đẹp...

Triệu Dự Thành vốn tưởng rằng cho dù đối phương có không biết xấu hổ đến đâu, cũng không dám trước mặt mọi người mà nhào vào lòng mình, kết quả... hắn đã đánh giá thấp da mặt của Chu Lương Ngư.

Chu Lương Ngư ngẩng đầu, nhìn Triệu Dự Thành với vẻ mặt khó tin, kết quả ngay lúc hắn định buông tay, lại nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên một tia kinh ngạc, chính là tia kinh ngạc rất nhỏ này, khiến Chu Lương Ngư lập tức thay đổi chủ ý: Ha ha ha ha, huynh đài, bị dọa rồi chứ gì? Ôi chao, nhìn ánh mắt kia kìa, thật đáng thương, choáng váng rồi sao? Sốc rồi sao?

Triệu Dự Thành mím chặt môi: "Buông... ra."

Trước khi bị đối phương hất ra, Chu Lương Ngư liền ôm chặt eo đối phương: Tên đàn ông thối tha, ta đây đường đường là đại mỹ nhân nguyện ý ôm ngươi, ngươi nên thắp nhang cảm tạ đi.

Hắn nũng nịu cong môi với Triệu Dự Thành, thấp giọng uy hϊếp: "Huynh dám đẩy ta ra, ta liền trước mặt mọi người hôn huynh, dù sao thì ta cũng nổi tiếng là phóng đãng, thêm một lần nữa cũng chẳng sao."

Đồng tử Triệu Dự Thành co rút, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo: "..."

Chu Lương Ngư vô tội chớp chớp mắt, vỗ vỗ ngực đối phương: "Vương gia nên suy nghĩ cho kỹ, là tin đồn ta chủ động đầu nhập vào lòng huynh dễ nghe hơn, hay là..." Hắn có thâm ý nhìn Triệu Dự Thành từ trên xuống dưới, nhìn thấy đáy mắt đen kịt của đối phương, tâm trạng suýt chút nữa thì bay lên tận trời, ha ha ha, hiện tại hắn tuyệt đối có thể cảm nhận được sự gào thét trong lòng tên này: Tên tiểu nhân này, ha ha ha, nhưng mà ngươi có tức giận cũng không làm gì được ta!

Triệu Dự Thành nhìn Chu Lương Ngư thật sâu: "Rất... tốt!"

Chu Lương Ngư không hiểu sao lại bị ánh mắt của đối phương nhìn đến mức dựng cả tóc gáy, nhưng mà thân là một nam nhân gan dạ, sao có thể run sợ? Tuyệt đối không thể!

Chu Lương Ngư nheo đôi mắt đào hoa, cười hì hì ngu ngốc: "Vương gia thấy tốt là được rồi." Đừng có mà tức đến mức ngất xỉu là được.

Vì vậy, văn võ bá quan đang ngẩn ngơ, hôm nay đã được chứng kiến một màn khó tin đến mức rớt cả cằm: Chỉ thấy, Lương công chúa nổi tiếng khắp Đại Yến là yêu nghiệt, phóng đãng và Dự vương nổi tiếng là cổ hủ, chán ghét nữ nhân, thế mà lại... ôm nhau thật lâu không rời!

Chưa hết! Bọn họ trơ mắt nhìn Dự vương, cây vạn niên thiết thụ cúi đầu "tình chàng ý thϊếp" với Lương công chúa đang ngẩng đầu... Sau đó Dự vương thế mà lại cởϊ áσ choàng của mình ra, che đi vóc người nóng bỏng của Lương công chúa.

Mọi người ngơ ngác: Má ơi, Lương công chúa quả nhiên là... thiên hạ vô song, chẳng lẽ, ngay cả Dự vương, cây vạn niên thiết thụ này cũng bị hắn ta thu phục rồi?

Có người không dám tin, dụi dụi mắt, cho đến khi Dự vương cuối cùng "tình cảm" liếc nhìn Lương công chúa một cái, lúc này mới sải bước rời đi.

Mà Lương công chúa lại "e thẹn" cúi đầu, sau đó cách ba bước, nũng nịu đi theo sau Triệu Dự Thành.

Thật sự là... làm lóa mắt bọn họ.

Mà Vân vương bị phớt lờ hoàn toàn: "..."

Bọn họ âm thầm nhìn nhau, sau đó chạy biến.

Luôn cảm thấy một cơn "mưa máu gió tanh" sắp ập đến.

Mà "trận chiến" của Lương công chúa ở cửa cung, chưa đầy một canh giờ đã truyền khắp kinh thành, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, thế nhưng càng nhiều hơn lại là không tin: Không tin! Không tin! Chúng ta không tin! Nếu không tận mắt nhìn thấy, chúng ta tuyệt đối không tin!

Chu Lương Ngư đợi Triệu Dự Thành đi xa, lúc này mới thả chậm bước chân, cười tủm tỉm nhìn "bức tường" phía trước, len lén xoa xoa ngực bị đυ.ng đến đau, sau đó lè lưỡi với bóng lưng Triệu Dự Thành, thầm oán: Tên này, tư tưởng cổ hủ thì thôi đi, ngay cả người cũng cứng ngắc như vậy, quả thực là hóa thân của đá!

Kết quả, Chu Lương Ngư vừa mới lè lưỡi xong, vừa mới nhìn sang, Triệu Dự Thành như thể sau lưng có mắt, xoay người lại, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm.

Chu Lương Ngư như thể không hề cảm thấy mình vừa mới hãm hại đối phương, cười híp mắt với Triệu Dự Thành: "Thân ái, đi thong thả ~~ nhớ đến ta nha ~"

Triệu Dự Thành: "..."

Mà đám văn võ bá quan vừa mới chạy trốn Vân vương, vừa lúc nghe được câu này: "..." Không ngờ... Dự vương lại thích loại hình này, trời ạ!

Triệu Dự Thành nhìn Chu Lương Ngư thật sâu: "Rất tốt, bổn vương nhớ kỹ ngươi rồi đấy."

Chu Lương Ngư cũng không ngờ tới đám đại thần này lại đi nhanh như vậy, vô tội xòe tay: "Vương gia à, đây chính là số mệnh... huynh trời sinh đã "đào hoa" rồi, cam chịu đi."

Triệu Dự Thành cuối cùng liếc nhìn hắn một cái, xoay người, mặt không cảm xúc sải bước chân dài rời đi.

Mà Chu Lương Ngư lại như thể không nhìn thấy hàn ý trong mắt đối phương, phớt lờ đám đại thần đang co rúm người sau lưng, ung dung đi về phía Từ Ninh cung của Thái hậu.

Hôm nay hắn tiến cung tuy rằng là vì muốn chọc tức Triệu Dự Thành, nhưng dù sao cũng phải có lý do, mà lý do này chính là đi thăm Thái hậu nương nương.

Đại mỹ nhân là công chúa亡 quốc (*), lúc đầu là do nhũ mẫu nuôi dưỡng, sau đó vô tình bị Thái hậu nhìn thấy, có lẽ là do Thái hậu ngày thường ăn chay niệm phật, cũng muốn tích chút đức cho Yến đế, liền nuôi hắn bên cạnh.

(*) 亡 quốc: Mất nước.

Cho đến khi đại mỹ nhân đến tuổi cập kê, mới cho xây dựng công chúa phủ ở ngoài cung, chuyển ra ngoài ở.

Thế nhưng, đại mỹ nhân ở Đại Yến này chỉ nhớ đến hai người, một là Thái hậu, hai là Vân vương mà hắn đã phải lòng từ nhỏ.

Chu Lương Ngư đến Từ Ninh cung, sau khi mama thông báo, Chu Lương Ngư liền đi vào, không ngờ lại thấy Hoàng hậu và An phi cũng ở đó.

Sau khi Chu Lương Ngư đi vào, hai người liền không nhịn được nhìn sang, khi nhìn thấy "vật" trên ngực Chu Lương Ngư sau khi cởϊ áσ choàng ra... liền trợn tròn mắt, ông trời sao lại ưu ái Lương công chúa này như vậy? Thế mà... thế mà gặp một lần lại yêu diễm hơn một lần?

Không đúng, An phi và Chu Lương Ngư luôn bất hòa, lần trước tiện nhân này đến cũng không phải là dáng vẻ này, chẳng lẽ... đối phương thật sự là hồ ly tinh chuyển thế?

Sau khi hành lễ với Thái hậu, Chu Lương Ngư lại hành lễ với hai người kia, Thái hậu thật tâm yêu thương vị công chúa này, liền vẫy tay gọi hắn qua, Chu Lương Ngư ngoan ngoãn gối đầu lên đầu gối Thái hậu, nhưng mà từ trên nhìn xuống, bộ ngực kia...

Thái hậu cũng ngẩn người, nhất là ánh mắt nghi ngờ của An phi, khiến bà sờ sờ tóc Chu Lương Ngư: "Lương nhi, đây là chuyện gì vậy?"

Lúc đến đây, Chu Lương Ngư đã nghĩ sẵn cách đối phó rồi, cho dù hôm nay không gặp Hoàng hậu, hắn cũng sẽ đi một chuyến, nghe Thái hậu hỏi, hắn liền cong môi cười, thần thần bí bí nói: "Tổ mẫu... đây đương nhiên là ta... có bí bảo rồi."