Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Thần Côn

Chương 9: Chia thức ăn

Văn Liệt không có ở bên ngoài ngốc lâu lắm, tựa như Cách cùng Mạch nói như vậy, phi thú nhân cùng thú nhân so sánh vơi nhau, thể trạng chênh lệch quá rõ ràng.

Chờ đến thời điểm hai người đem con mồi xử lý đến một nửa, cậu liền chịu không nổi không thể không đi về.

Cậu không biết chính là, ở lúc sau cậu trở về, Cách cùng Mạch thể lựa đã gần như hao hết, vì thế, bọn họ chỉ có thể uống lên một ít máu thú không có xương, mới có thể đưa trận khuân vác tiến hành đến cuối cùng.

Uống máu cũng là không còn cách nào, nếu có khả năng, hai người sẽ không có chủ ý đán con mồi này.

Liền tính biết rõ, nơi này phân cho bọn họ một ít.

Đối bọn họ mà nói, máu này đã xem như mỹ vị khó có được.

Sói con còn không có thể kế thừa thú nhân truyền thừa thân thể cường trán, hóa hình gian nan, liền tiếng người đều cũng không thể nói, gần như là dựa vào da lông chống đỡ giá lạnh, so với bậc cha chú, kém quá nhiều, bởi vậy cũng đi theo a phụ bọn họ uống một chút máu, mới đưa lên một chút nhiệt độ cơ thể lạnh đến khống chế được.

Hai con sói lớn cùng một con sói nhỏ, bằng tốc độ rất nhanh đem con mồi xử lý xong, liền không có mang đầu của thú không có xương vứt bỏ, cùng mang về mạch lều trại.

Đây là Văn Liệt cố ý dặn dò, tuy rằng bọn họ cũng không biết có độc trong đầu thú không có xương có ích lợi gì.

Trở lại lều trại, ba người gần như thoát lực.

Văn Liệt đã mượn Mạch đồ vật và một ít nước.

Mặt khác, bởi vì từ trong miệng các thú nhân biết được chim véo von có tác dụng chữa thương cùng bổ sung thể lực, cho nên cậu đem những con chim véo von còn thừa cùng với củ Kinh Thứ Hoa mà nhóc sói đã cho phối hộp nấu thành một nồi canh.

Lại đem “Tủ lạnh” chứa thịt chim lấy ra mang lại đây, đắp lên đống lửa, dùng gậy gôc bén nhọn xiên vào, dùng để nướng ăn.

Làm cậu có chút kinh hỉ chính là, cậu ở lều trại Mạch phát hiện ra không ít muối, chừng non nửa nồi đá, nhiều như vậy, không phải giống cái loại khối đen tuyền ở liều trại của mình, mà là có thể thấy được tinh thể, màu trắng, đối lập kiến thức của cậu, tỉ lệ đương nhiên không thể nói là tốt, nhưng cũng đủ làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn.

Cậu dùng đầu ngón tay quét một chút liếʍ liếʍ, so với cục đá đen kia hương vị muốn mặn hơn chút, cay đắng cũng thanh một ít.

Xem ra muối nguyên dạng nơi này hẳn chính là như vậy, nguyên thân kia phỏng chừng là không lo bảo tồn.

Muối ở chỗ này là đồ vật rất trân quý, cho nên Văn Liệt cũng không có tự ý sử dụng.

Chính là lúc này Mạch Á Cách về tới lều trại, dỡ xuống mấy con thú không có xương cuối cùng, nhìn hai con sói hình thú đều sắp không đứng được.

Sói nhỏ cũng héo héo, lông mi ngưng kết thành sương lạnh, da lông màu đen bị tuyết ta ướt nhẹp, dán ở trên người, hiện ra khung xương dị thường nhỏ gầy.

Văn Liệt lúc này mới phát hiện, nhìn qua lông xù xù sói con cư nhiên gầy như vậy.

Lập tức đau lòng một chút, cậu chạy nhanh đem chén canh trong nồi đã chuẩn bị tốt bưng tới, một người một chén, trước mặt sói nhỏ cũng là đồng dạng chén nhỏ.

Kết quả hai lớn một nhỏ dùng đôi mắt do tương tự nhìn cậu, lại bất động không mở miệng.

Văn Liệt nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Cách thanh âm có chút chần chờ, “Đây là cho chúng ta?”

Hương vị của chim véo von, dùng bàn tay của phi thú nhân làm ra, ngửi ngửi, so với ngày hôm qua bọn họ ăn còn muốn tốt hơn rất nhiều, nhưng là……

Mạch mở miệng, thanh âm nhỏ giọng hơi trầm, “Văn Liệt, chúng ta hy vọng, ngươi có thể phân cho chúng ta một con thú không có xương, chim véo von, tuy rằng trân quý, nhưng là quá nhỏ.”

Nhìn Mạch nói ra lời này là cực độ quẫn bách, một thú nhân, hướng phi thú nhân đòi lấy đồ ăn, tuy rằng trả giá bằng lao động, nhưng cũng không phải chuyện tốt gì.

Văn Liệt sửng sốt, ngay sau đó hiểu rõ, có chút dở khóc dở cười nói: “Các ngươi sẽ không cho rằng, chim véo von này, chính là thù lạo hôm nay của các ngươi sao?”

Hơn nữa chỉ cần một con thú không có xương……

Văn Liệt than một tiếng, đột nhiên có chút may mắn, may mắn đi vào thế giới này, lần đầu tiên tiếp xúc chính là bọn họ.

Tuy rằng có chút nghe không hiểu “Thù lao” là có ý tứ gì, Cách với Mạch lại có thể đại khái đoán được ý cậu, khó được lúc nhất trí, dầu nghi hoặc ánh mắt nghi vấn hướng phía Văn Liệt.

Chẳng lẽ không phải sao?

Tiếp thu ánh mắt như vậy, Văn Liệt cười than một tiếng, lại không biết vì cái gì, lại có chút cười không nổi, cuối cùng cậu chỉ nói: “Ăn trước đi, lúc sau còn có rất nhiều việc phải làm, các ngươi cũng không hy vọng mình không có sức đi? Huống chi, Mạch ngươi lều trại tuy rằng không nhỏ, nhưng là bảo trì hình thú……”

Cậu không có nói xong, Cách cùng Mạch cũng đã hiểu, đều có chút ngượng ngùng, có bọn họ ở, lều trại xác thật không chỗ nhiều cho lắm, Văn Liệt cùng Á đều ngồi ở trên da thú ngủ.

Còn có chần chờ, nhưng đối mặt thần sắc cười lãnh đạm của Văn Liệt, hai người cuối cùng vẫn là chôn đầu xuống ăn.

Á thấy a phụ cùng cách thúc thúc đều ăn, lúc này mới học bọn họ, dùng phấn nộn đầu lưỡi nhỏ cuốn lên canh thịt trong chén đá, ăn ngấu nghiến.

A, Văn Liệt làm đồ rất ngon nha! So a phụ làm ăn ngon hơn nhiều!

Sói con ăn đến đầu đều không nâng một chút, cái đuôi quẫy tần suất nhanh đến kinh người.

Văn Liệt cũng đồng dạng một cái chén đá lớn, an tĩnh mà uống canh, thường thường sờ một chút đầu sói nhỏ, lửa trại hoạt bát mà vũ lên, soi những người ngồi trong lều trại làm nổi bật lên sự ấm áp.

Cũng dụ dỗ nói chuyện đầy hứng thú .

Ở lúc Văn Liệt bất động thanh sắc mà nghe, một người hai sói “Không bờ bến” mà trò chuyện, làm cho Văn Liệt thu không ít tin tức hữu dụng.

Đương nhiên, ăn cơm miệng là sẽ không ngừng ăn, Cách cùng Mạch tuy rằng không có Á không có hình tượng như vậy, nhưng cũng là ăn đến có thanh âm tấm tắc có thanh, rất nhanh, một chén canh thịt liền thấy đấy.

Văn Liệt lại thịt chim đã nướng tốt đưa qua, chờ Mạch đồng ý, cậu lấy qua chút ít nước muối.

Lúc này đây, các thú nhân không có cự tuyệt, yên lặng tiếp nhận, ăn.

Chờ đến khi thịt chim đều xuống bụng, có thể lực sung túc, Cách cùng Mạch tránh Văn Liệt biến trở về hình người, mặc vào da thú.

Văn Liệt lúc này mới lần đầu tiên nhìn đến hình người của Mạch, nhìn so với Cách rõ ràng còn mặt không có nẩy nở thạnh niên như Cách, mà Mạch khí chất trầm ổn mà thành thục, nhìn qua đại khái 30 tuổi, bộ mặt lạnh lùng anh tuấn, là thật làm nam nhận có diện mạo khí khái, một đầu màu nâu tóc ngắn, ánh mắt thuần hắc, ánh mắt hiếm lại nhìn rất thâm thúy.

Lấy ánh mắt nam nhân, không thể không nói là một ánh mắt rất có mị lực giống đực.

Văn Liệt cố ý vô tình hướng đối phương mặt đối, cậu thiên với thanh tú, đường cong lại hòa hoãn, nói tuấn tú còn tương đối thỏa đáng, chỉ là từ hormone giống đực cái này, liền cùng mình vô duyên.

Chỉ là, ánh mắt đảo qua Mạch từ khuỷu tay trái trở xuống mất cánh tay, Văn Liệt âm thầm than một tiếng, cảm thấy đáng tiếc.

Mạch đã nhận ra ánh mắt cậu, đem đầu rũ xuống, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.

Bất quá hắn rất khó khắn nhanh phấn chấn lên, hỏi: “Này thú không có xương đó, muốn xử lý như thế nào?”

Trải qua sự tình phía trước, theo bản năng mà Mạch bắt đầu trưng cầu kiến nghị của Văn Liệt.

Cách cũng nhìn về phía cậu.

Văn Liệt nói: “Thú Không có xương bụng có gan, cái này đại khái chính là nguyên nhân các các phi thú nhấn ăn thú không có xương thú thường sẽ khó chịu. Thứ này xử lý không tốt, có đôi khi là sẽ trí mạng, nhưng đối ta lại là chỗ hữu dụng. Như vậy, ta muốn toàn bộ gan cùng đầu, cộng thêm thịt thú không có xương còn nhỏ cùng da thú, còn lại phân cho các ngươi .”

“Này sao được?” Cách nhịn không được kêu lên.

Gan cùng đầu đối bọn họ mà nói đều là đồ vô dụng, thú không có xương da thú có thể chế tác túi, cũng có thể đưa đến cho tư tế đổi lấy một chút đồ ăn, nhưng tóm lại mà nói, cũng không phải đồ vật trân quý gì.

Đến nỗi thú không có xương nhỏ, chỉ có mười lăm con, hơn nữa cũng không có bằng mấy con thú thành niên kia nhiều.

Hơn nữa trứng của thú không có xưởng rất trân quý, Văn Liệt cũng không có muốn.

Cách cùng Mạch đều có chút khó có thể tin, lại dị thường cảm động, cảm thấy Văn Liệt nhất định là băn khoăn đến sức ăn bọ họ, mới ủy khuất chính mình như vậy.

Văn Liệt thiện lương có tình như vậy, người trong bộ lạc cái gì chửi bới cậu như vậy!

Bọn họ còn không biết chửi bới là cái gì, nhưng này cũng không gây trở ngại bọn họ bắt đầu tâm sinh hoài nghi những lời đồn đãi trong bộ lạc.

Văn Liệt cũng không biết hai thú nhân ở trong lòng não bổ ra cái gì, cậu giải thích nói: “Ta sức ăn không lớn, dựa theo lời các ngươi nói, mùa đông lạnh giá có ba tràng tuyết, mỗi ba mươi ngày tiếp theo là một tràng, mỗi một hồi phân biệt liên tục bảy ngày, mười ngày, bảy ngày, hiện giờ trận thứ hai tuyết đã hạ một nửa, mùa đông cũng đi qua một nửa, đồ ăn đó, cũng đủ ta ăn đến khi mùa đông kết thúc thậm chí là còn có thừa.”

Nhìn đến các thú nhân này, cậu vừa mới chúng kiến sức ăn bọn họ, chỉ sợ chắc bụng một ít thôi, mấy con này đều hơn hai mươi, vậy thì hơn hai mươi con thú không có xương phân đi, cùng đầu và da, còn lại, cũng chính là đủ phân ăn.

Hơn nữa Cách bọn họ nói thú không có xương nhỏ, cũng không phải là đơn giản như vậy.

Nơi này người sẽ không phân biệt chủng loại không có xương thú, bởi vậy đem rắn loại nhỏ cùng hình mãng xà lớn này đều thống nhất xưng là thú không có xương.

Nhỏ hơn là ấu tể, lớn chính là thành thú.

Đơn giản thô bạo nhất có thể.

Nhưng những cái ấu tể đó, Văn Liệt nhìn kỹ quá, rõ ràng là loại rắn có độc, tuy rằng chúng nó thể tích cùng hiện đại với rắn độc khác nhau, cũng không phải là “Loại nhỏ”.

Rắn phần đầu có theo yêu cầu cậu là có tuyến độc, cho nên cậu mới muốn giữ lại.

Đến nỗi gan cùng da rắn, cậu là học sinh y dược, lại từ nhỏ cùng gia gia học dược rất độc, tự nhiên rõ ràng chúng nó giá trị.

Mà cậu sở dĩ cơm đều ăn không đủ no còn có nghiên cứunhư vậy, đương nhiên không phải vì cái gì đại ái tinh thần nghiên cứu giúp người khác khỏi khổ sở hay nguy hiểm, mà là cậu từ trong miệng Mạch biết được một chuyện quan trọng.

Có được “Vu Lực” người có huyết mạch truyền thừa thiên phú liền có tư cách học tập bãn lĩnh của tư tế.

Tư tế, là sứ giả Thần Thú.

Chức trách của bọn họ chủ yếu là trị thương cứu người, tế thần cầu phúc, cùng với đó quan trọng nhất truyền thừa văn tự.

Cho nên ở thế giới này, tư tế trong các bộ lạc đều có địa vị vô cùng cao quý.

Những cái người bị tư tế lựa chọn, đi theo học tập bản lĩnh người, được mọi người xưng là hầu mệnh tư tế.

Văn Liệt chính là nhìn trúng điểm này, cậu tuy rằng không có Vu Lực, nhưng cậu có “Thiên phú” a!

Tùy tiện biểu hiện ra những việc được học ở hiện đại đương nhiên sẽ dẫn đến người hoài nghi, nhưng là nếu có than phận hầu mệnh tư tế này, cậu tin tưởng sự tình sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Cứ việc nghĩ sau khi đến thế giới này, mọi chuyện hết thảy tựa hồ đều tương đối thuận lợi, nhưng Văn Liệt cũng không quên tình cảnh của nguyên thân tình cảnh.

Không ai có thể giúp cậu, cậu cần thiết mau chóng quen thuộc thế giới này, đạt được dừng chân ở tư bản.

Cách cùng Mạch cũng không biết ý tưởng của Văn Liệt, nếu không bọn họ nhất định sẽ lập tức đánh nát hắn hy vọng, mỗi năm đến bữa tiệc tế thần, tư tế chỉ biết chọn lựa phi thú nhân dưới mười tuổi làm học đồ.

Hơn nữa toàn bộ lạc người càng nhiều lên, cứ việc phi thú nhân trân quý, phi thú nhân còn nhỏ cũng là có chút nhiều.

Tư tế lại chỉ thu một hai người, thậm chí có đôi khi một người đều không cần.

Nhiều nhất một lần, là thu ba người, trong đó liền có đệ nhất mỹ nhân Vưu Nay, nhi tử tộc trưởng Nại Tang, cùng với một phi thú nhân khác là Bố Lí.

Hiện tại toàn bộ tâm tư của hai người đều không có ở trên thân thú không có xương, bọn họ đã bị sự “Hào phóng” của Văn Liệt dọa rồi!

Văn Liệt nhìn biểu tình hai người liền biết bọn họ suy nghĩ cái gì, mà phân phối như vậy, xác thật có ý tứ hướng hai người tốt hơn, cậu rất xem trọng phẩm hạnh của hai người, có tâm kết giao.

Đến vấn đề tàn tật hay không tàn tật, này cậu cũng không cần suy xét đến.

Mạch và Cách kiên quyết mà chối từ, bọn họ cũng không có ra nhiều lực, phân phối như vậy đối Văn Liệt mà nói quá không công bằng.

Văn Liệt cuối cùng không có biện pháp, vuốt đầu sói con nhỏ, nói: “Sói con…… Á cũng là ra lực, tính trên nó, cho các ngươi không tính nhiều, huống chi đây là thời điểm Á tang cường thân thể, càng cần đồ ăn này. Hơn nữa, ta yêu cầu một chút muối cùng da thú, làm như vậy, cũng là muốn dùng thịt thú không có xương tới trao đổi.”

Hai dạng đồ vật này, nói thật, cậu thèm nhỏ dãi đã lâu.

Tình huống thân thể của Á chọc trúng tâm tư Mạch và Cách, làm cho bọn họ không nói nên lời cự tuyệt.

Bất quá bọn họ vẫn là không đồng ý Văn Liệt phân pháp.

Đến cuối cùng, Mạch cho Văn Liệt một tảng đá lớn vại muối thêm năm cái da thú của trương nhu đã làm tốt, mười ba đầu thú không có xương, chỉ lấy mười cái trứng thú.

Cách được phân mười đầu thú không có xương, cao hứng đến điên rồi, chính mình chạy về lều trại, cũng tặng cho Văn Liệt rất nhiều củi gỗ khô ráo cùng một đống da thú trân quý hỏa.

Nói thật, da thú Văn Liệt mặc trên người, tay nghề nhu chế của hai người đều rất tốt.

Ăn uống no đủ, hai người cũng có sức lực, trước giúp đỡ Văn Liệt đem con mồi còn thừa dọn về lều trại.

Lúc nhìn thấy liều trại nhỏ “Nhu nhược vô lực” của Văn Liệt, hai người đều tỏ vẻ, mấy ngày kế tiếp sẽ giúp câu làm một cái liều lớn, chắc chắn và chắn gió tốt hơn.

Bọn họ tuy rằng không có nói thẳng, nhưng Văn Liệt cũng từ thần sắc không biết che giấu của các thú nhân kia biết bọn họ có bao nhiêu không xem trọng tay nghề “Chính mình”.

Cậu không khỏi sờ sờ mũi, nói thật, muốn cậu ra làm, nói không chừng còn không bằng cái chỗ như bay giờ đâu.

Cho nên cũng liền không có chối từ mà tiếp nhận.

=============================================