Thiếu Gia Giả Mạo Bị Đuổi Về Nông Thôn Gặp Côn Đồ Trong Làng Ôm Chặt Eo

Chương 40: Bạn tới chơi

Chị vừa cười vừa dơ tay về phía cậu, nói: "Em còn giận à?"

Hà Nhượng nghiêng đầu tránh đi, không để chị chạm vào người mình.

Chị Nguyệt duy trì không được khuôn mặt tự nhiên, chị lộ ra vẻ xấu hổ.

Chị không biết nên giải thích như thế nào với cậu, cuối cùng chị chỉ cười, chị nói câu rất nhỏ dường như không nghe thấy: "Chị sau này vẫn phải theo bọn họ kiếm tiền sống qua ngày."

Tối qua chị không phải không biết mình làm sai.

Nhưng biết rồi cũng có thể thay đổi được gì đâu.

Vì đối với cô mà nói nuôi sống mình và đứa con bệnh tật là tốt lắm rồi.

"Em còn đi học không?" Chị Nguyệt muốn giảm đi không khí căng thẳng, chị hỏi cậu: "nhìn em giống như học sinh ngoan."

Hà Nhượng không lên tiền.

Chị Không có chạm vào cậu nữa, chị bảo: "Chị đi đây, tạm biệt em."

Khi chị xoay người đi, Hà Nhượng nói câu xin lỗi với chị.

Chị Nguyệt sững sờ.

Hà Nhượng: "Là em luôn cho mình là đúng, là em không hiểu chuyện, làm chuyện không tốt với chị."

Chị cười nói với cậu: "Em làm chuyện rất tốt với chị."

Hà Nhượng lấy 600 đồng tiền lương của cậu, Bà Dương cũng có ở đó.

Tiền của cậu, bị Bà tới trước cậu nhận mất rồi.

Ở trước mặt Châu Nhị, Hà Nhượng dơ tay ra với bà.

Bà Không ngờ Hà Nhượng đứng trước mặt nhiều người đòi tiền bà, mặt Châu Nhị có chút ngượng ngùng.

Hết cách, ai cũng biết Hà Nhượng mới tới, bà với Hà Nhượng không tính là thân thiết, đương nhiên bà không thể không đưa tiền cho cậu.

Bà nói: "Tiền lớn như vậy con giữ cẩn thận, đừng để làm mất."

Hà Nhượng nhét tiền vào bao, trả lời: "Không mất đâu, qua hai hôm nữa tiêu hết là xong."

Bà Sị mặt xuống.

Hà Nhượng rời đi, cậu chưa đi xa vẫn nghe thấy bà nói với người khác cậu khờ.

Châu Nhị nói: "Thằng bé hiền."

"Khờ quá." Bà nói một cách khẳng định, bắt người khác phải tin bà, "Chú nói xem nó quản cô kia làm cái gì."

Châu Nhị cười ngượng, bị bà chặn họng không biết nói gì.

Nói ra thì, Hà Nhượng nghe xong câu này cũng không cảm thấy tức giận.

Dù sao thì bà là người có tư tưởng cổ hủ, bị bà nói cậu khờ, ngược lại làm cậu nghĩ mình rất thông minh.

Cậu cầm 600 đồng trong tay, vui vẻ chờ Lâm Thiết Đoạt đi về.

Lâm Thiết Đoạt vừa đi về, cậu liền kéo hắn ngồi lên giường, tính toán với hắn.

Hà Nhượng cầm 600 đồng trên tay, cậu rút ra hai tờ 100 đồng đặt lên giường nói: "Tiền sửa tường tính 200, xe máy bị hỏng của anh tính 300, tới bệnh viện khâu vết thương..."

Hà Nhượng cảm thấy tiền không đủ chia.

Thế là Hà Nhượng lại cầm hết tiền lên tay, tính lại số tiền trước mặt Lâm Thiết Đoạt.

"Sửa tường 200, xe máy 200, viện phí 200."

Lâm Thiết Đoạt: "..."

Hà Nhượng cầm tiền lên, cậu vuốt phẳng lại, đưa cho Lâm Thiết Đoạt, nói: "Vừa đủ."

.....

Lâm Thiết Đoạt không cầm, cậu nghĩ hắn ngại, cậu trực tiếp bỏ tiền vào tủ hắn hay đựng tiền, vứt 600 vào trong đó.

Bỏ vào xong, Hà Nhượng lại mở cửa tủ ra, cậu lấy tiền ra, đếm xem mình còn bao nhiêu tiền.

Đếm đi đếm lại, Hà Nhượng phát hiện mình nhiều hơn 5 đồng.

Không phải ít đi, Hà Nhượng chỉ nghĩ lần trước cậu đếm nhầm.

Cậu còn cười hì hì, nói: "Nhiều hơn 5 đồng."

Hà Nhượng nghĩ cậu không nợ tiền ai, sau này cậu kiếm được tiền đều là của cậu.

Chỉ dưới cằm cậu rút ra, vết thương cũng lành lại gần hết, bấy giờ cậu mới nghĩ tới đi trộn xi.

Kết quả cậu tới đó, nhà người ta nhìn Lâm Thiết Đoạt đứng sau cậu, cười cười bảo không cần cậu nữa.

Hà Nhượng cảm thấy buồn bã, cậu lại tính toán tới bắp ngô ở nhà.

Cùng lúc này, Triệu Huy gọi vô số cuộc điện thoại cho cậu, có lúc là nửa đêm gọi tới.

Hà Nhượng lười xuống giường nghe điện thoại, cậu nằm trên giường, ở trước mặt Lâm Thiết Đoạt bắt đầu nói chuyện điện thoại.

"Nhượng Nhượng~ Mày để tao tới đi, mày ở thôn nào, tao tới tìm mày~"

Hà Nhượng phiền cậu ta: "Mày đừng tới."

Triệu Huy: "Tao tới thăm mày, tao phải tận mắt nhìn thấy mày sống có tốt không, tao không yên tâm mà."

"Ai đó?" Lâm Thiết Đoạt hỏi Hà Nhượng.

Triệu Huy ở bên đó sững sốt, cậu ta hỏi Hà Nhượng: "Nhượng Nhượng, nửa đêm rồi, bên cạnh mày là ai thế?"

"Tao ..." Hà Nhượng nhìn Lâm Thiết Đoạt, cậu đang nghĩ cho hắn thân phận gì.

Hắn không cho cậu số điện thoại, bọn họ có tính là bạn bè không? Cậu cũng không muốn nói hắn là anh cậu.

Thế là Hà Nhượng xoay người lại nhỏ giọng nóu: "...chỉ là một người quen."

Chỉ là một người quen, Lâm Thiết Đoạt: "..."

"Hả?" Triệu Huy nghe Hà Nhượng nói thế, hắn cảm thấy kì lạ, hỏi cậu: "Chỉ là người quen, tối thế còn ở chung một chỗ à?"

Hà Nhượng: "Tao và anh ấy ở cùng nhau."

Nghe xong câu này, đầu bên kia im lặng một lúc: "Thế à..."

Triệu Huy vẫn muốn nói gì đó, nhưng mà Hà Nhượng quá buồn ngủ, cậu nói: "Thôi nha, tao buồn ngủ quá."

"....Ừ."

Tắt điện thoại xong, Hà Nhượng chưa kịp xoay người, eo cậu bị một cánh tay ôm lấy.

Hà Nhượng bị doạ hết hồn, tay chân đạp loạn nhưng bị Lâm Thiết Đoạt ôm chặt lấy eo, kéo cậu vào ngực hắn.

Hà Nhượng như con tôm, lưng cậu dựa sát vào l*иg ngực hắn.

Lâm Thiết Đoạt véo cằm cậu, bắt buộc cậu nhìn hắn, chất vấn cậu: "Người quen?"

Hà Nhượng chớp mắt, cố tình giả ngu, cậu nói: "Không phải người quen, vậy chúng ta là quan hệ gì?"

Hà Nhượng cho mình là thông minh, đẩy câu hỏi cho Lâm Thiết Đoạt.

Cậu nghĩ hắn chỉ nói hắn là chủ nhà, là bạn bè, là người anh khác họ, hoặc là người tốt thu nhận cậu.

Nhưng Lâm Thiết Đoạt không nói câu nào.

Hắn nhìn Hà Nhượng, đối mặt với ánh mắt mong chờ của cậu, hắn thả cằm cậu ra.