Chương 38:
Tôn Lỗi nuốt nước bọt, muốn trốn sau lưng người khác.
Lâm Thiết Đoạt nói dường như để hắn nghe, cũng để tất cả mọi người nghe: “Thằng bé nhà tôi luôn nói lý, sao mấy người lại chọc giận nó?”
Hà Nhượng mím môi nhìn Lâm Thiết Đoạt.
Cậu…cũng nói đạo lý nhỉ.
Tào Vượng đi lên nói: “Đứa bé này không hiểu chuyện, nói chuyện khó nghe, cho nên có mâu thuẫn nhỏ ý mà.”
“Thằng bé lật cả bàn, cậu bảo đây là chuyện nhỏ?” Lâm Thiết Đoạt hỏi.
Miệng Tào Vượng co giật, hắn nghĩ Hà Nhượng lật bàn là lỗi của bọn họ hả?
Hà Nhượng nghe Lâm Thiết Đoạt mở miệng là “Thằng bé”, cậu không muốn thừa nhận nhưng mừng thầm trong lòng.
“Là tôi không quản tốt.” Tào Vượng vừa nói vừa kéo theo Tôn Lỗi, để hắn tới xin lỗi Hà Nhượng.
Tôn Lỗi ngang ngược lâu nay, nhưng hắn vẫn nở nụ cười khó coi, cúi đầu xuống nói: “Tôi nói điều cậu không thích nghe, đừng để trong lòng.”
Hà Nhượng ghé lại gần Lâm Thiết Đoạt, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy trên tay cậu còn cầm nửa cái bánh bao, hắn tiện tay cầm lấy cái bánh bao đó tuỳ tiện đặt xuống chỗ nào đó.
Sau đó Lâm Thiết Đoạt hỏi Hà Nhượng: “Về nhà ăn?”
Hà Nhượng cười cười gật đầu, nói: “Dạ!”
Mọi người im lặng nhìn Hà Nhượng rời đi cùng Lâm Thiết Đoạt.
Chị Nguyệt ôm đứa bé dỗ dành, Tôn Lỗi đi từ sau lưng chị tới, chị liếc nhìn hắn một cái thì bị Tôn Lỗi chửi: “Nhìn gì mà nhìn!”
Tôn Lỗi rời đi, chị Nguyệt mới ôm đứa bé, đen mặt lại chửi: “Thần kinh!”
Trên đường đi về, vì chân vẫn còn đau nếu không thì Hà Nhượng chạy nhảy rồi.
Về tới nhà, trong nhà bật đèn, vốn dĩ Lâm Thiết Đoạt muốn đi tới bàn ăn, nhưng hắn phát hiện Hà Nhượng luôn đi theo hắn, hắn quay đầu lại thì thấy Hà Nhượng nhìn hắn cười hì hì, khuôn mặt tràn đầy sùng bái.
Nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt dừng lại, Hà Nhượng đi lại gần ôm lấy eo hắn.
Khi eo hắn bị ôm lấy, Lâm Thiết Đoạt dường như bị cái gì đó va đập mạnh một cái.
Hắn nheo mày nhìn Hà Nhượng đang ôm mình, hỏi: “Sao thế?”
Mắt Hà Nhượng đảo loạn lên: “Không sao.”
Cậu không tiện nói ra, vừa nghĩ tới Lâm Thiết Đoạt đứng trước mặt cậu gọi cậu “Thằng bé nhà tôi”, đứng ra bênh cậu là tim cậu đập thình thịch không ngừng.
Nhà cậu ở thành phố, baba cậu nỗ lực cả đời mới leo lên được chức phó giám đốc công ty, mẹ cậu là luật sư, mỗi ngày đều làm không hết việc.
Đôi vợ chồng này vĩnh viễn coi trọng sự thật và lợi ích, cho nên khi biết Hà Nhượng không phải là con ruột của bọn họ, bọn họ luôn cho rằng mọi thứ nên quay về đúng chỗ.
Mà khi tới nơi này, ngôi nhà luôn coi trọng giáo dục và ân tình đó, làm cậu không cảm nhận được, cậu là con cái của bọn họ.
Hôm nay người đàn ông cao to vạm vỡ như Lâm Thiết Đoạt, đứng trước mặt mọi người nói cậu là nhà hắn, bảo vệ hắn.
Mặc dù Hà Nhượng cảm lấy khó tin, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.
Lâm Thiết Đoạt nhìn Hà Nhượng luôn cười ngây ngô, hắn hỏi: “…Em có ăn cơm nữa không?”
“Ăn!” Hà Nhượng gật đầu nhưng không có thả tay ra.
Lâm Thiết Đoạt cũng không có đẩy cậu ra.
Hà Nhượng gọi hắn: “Anh…”
Anh….
Em thật lợi hại.
Lâm Thiết Đoạt đôi khi mang cơm về đạm bạc, đôi khi phong phú, mỗi lần Hà Nhượng ăn đều rất ngon, cũng không biết ngon hay là không, đối với cậu bữa ăn phong phú hay đạm bạc đều không khác gì nhau.
Ăn xong cơm, Lâm Thiết Đoạt hỏi cậu: “Mai em có đi nữa không?”
“Có!” Hà Nhượng trả lời rất tự nhiên, “Em đã làm được một ngày rồi, đương nhiên phải đi.”
Nói xong, Hà Nhượng đi rửa bát.
Rửa bát xong, Hà Nhượng lên giường nằm, cậu không biết mở lời như thế nào với Lâm Thiết Đoạt, cậu lăn qua lăn lại mấy lần muốn mở miệng.
Tay cậu chạm vào Lâm Thiết Đoạt, chạm một cái, mà đó không phải là cậu cố ý.
Lâm Thiết Đoạt: "Em muốn nói gì?"
Câu nói của Lâm Thiết Đoạt cho cậu dũng khí.
Cậu nằm nghiêng người, ghé sát Lâm Thiết Đoạt, nói: "Anh Thiết Đoạt, em phát hiện, phát hiện... Những người đó, quan hệ loạn lắm."
Hà Nhượng chưa từng bước chân ra xã hội, bây giờ ở trên giường nói chuyện ấy cùng Lâm Thiết Đoạt, thành ra cậu đơn thuần quá.
Lâm Thiết Đoạt biết mà vẫn hỏi: "Sao lại loạn?"
Hà Nhượng kể hết cho hắn nghe khi cậu mới đi tới.
Không ngờ là Lâm Thiết Đoạt trực tiếp hỏi lại cậu: "Vậy em có muốn không?"
Hà Nhượng bị doạ sợ, trong chống lát cậu dường như không nhận ra hắn, mặt cậu đỏ lên, nói: "Không, không thể nào, em lại không thích chị ấy."
Lâm Thiết Đoạt hứng thú với phản ứng của Hà Nhượng: "Không thích thì không muốn sao?"
"Đương nhiên rồi!" Khuôn mặt Hà Nhượng nghiêm túc: "Không thích thì làm sao có cảm giác, mà còn, mà còn..."
Mặt Hà Nhượng đỏ bừng, cả buổi không nói được hết câu.
"Mà làm sao?" Lâm Thiết Đoạt cố hỏi cậu.
Hà Nhượng cau mày, cậu dường như ngại ngùng, không mở miệng nói ra được từ ấy, mặt cậu lại ghé sát gần Lâm Thết Đoạt.
Vì không phanh gấp nên mũi cậu chạm phải mũi của Lâm Thiết Đoạt.
Hà Nhượng tự nhiên lùi lại phía sau.
Hơi thở ấm nóng của cậu thổi lên mặt Lâm Thiết Đoạt.
"Mà con gái sẽ có thai!" Hà Nhượng nhỏ giọng nói.
Lâm Thiết Đoạt nhìn Hà Nhượng ở cự li gần, nói: "Cho nên, em không muốn chịu trách nhiệm?"
Hà Nhượng nghĩ nghĩ, sau đó thừa nhận, nói: "Không thích đương nhiên không muốn chịu trách nhiệm, thích mới muốn chịu trách nhiệm, nếu không thì rất đau khổ nhỉ?"
Phụ trách người mình không thích là đau khổ....
"Anh Thiết Đoạt..." Hà Nhượng muốn hỏi hắn, nhưng mà cậu nghĩ lại đành bỏ qua, cậu đành nói: "Đúng là loạn thật."
Lâm Thiết Đoạt: "Nếu như em ra ngoài xã hội sống, thì em sẽ biết nơi nào cũng loạn như vậy."
Hà Nhượng lại nhìn hắn.
Lâm Thiết Đoạt: "Không có sức lực thì miệng khéo lên chút, muốn dựa vào lương thiện để qua ngày, chết khi nào cũng không biết."