Chương 34: Xây tường
Vì Lâm Thiết Đoạt tới nên Lý Quân mới lại giúp đỡ.
Nhưng bây giờ nhìn hai người như vậy… Lý quân không nỡ đi qua, sợ bức tường đó nhỏ quá Hà Nhượng không học hết những gì Lâm Thiết Đoạt dạy.
Bắt ông nói gì bây giờ, lẽ nào ông nên nói để ông gỡ tường ra cho Lâm Thiết Đoạt từ từ dạy?
Lý Quân nhẹ tiếng ho sợ làm ảnh hưởng tới hai người.
Hà Nhượng cảm thấy mình học được kha khá rồi, cậu hỏi: “Bây giờ em có thể xây chưa?”
Cậu nghĩ xây nhẹ nhàng hơn trộn xi.
Lâm Thiết Đoạt nhìn đùi cậu, lại nhìn lên cằm cậu.
Hà Nhượng cau mày nói: “Em bảo là sau khi em khỏi!”
“Ừ, biết rồi.” Lâm Thiết Đoạt trả lời cho có.
Hắn muốn cười, lại hỏi Hà Nhượng: “Em định đi xây thật à?”
Hà Nhượng trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Lâm Thiết Đoạt quẹt một bay, nói: “làm xong vụ này thì em biết mệt, với lại em làm nghề này cũng không có tiền đồ gì”
Hà Nhượng cau mày, cãi lại hắn: “Trước kia anh cũng đi làm ăn mà, cũng đâu có tiền đồ gì.”
Lâm Thiết Đoạt: “…”
Đôi mắt Hà Nhượng đảo liên tục, hừ hừ giống như chế nhạo hắn, cậu nói nhanh một câu vừa muốn cho Lâm Thiết Đoạt nghe thấy vừa không muốn hắn nghe thấy, “Anh còn đền tiền nữa!”
Những người trong thôn đều đồn thổi về Lâm Thiết Đoạt, nhưng không ai dám đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt nói.
Hà Nhượng cảm thấy mình nói là có lý.
Bây giờ cậu đang cần tiền, có tiền đồ hay không tiền đồ làm gì, nếu muốn có tiền đồ thì cậu đi học luôn cho rồi.
Mà cậu không được đi học, Lâm Thiết Đoạt còn ở trước mặt cậu nói có tiền đồ, không tiền đồ.
Xây tường không tiền đồ, thế làm gì có tiền đồ.
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu cãi cố, hắn cảm thấy hắn quản hơi rộng.
Nhưng tại sao lại quản nhiều như vậy, còn quản cậu có tiền đồ, không tiền đồ làm gì.
Còn nữa, khi hắn làm ăn buôn bán, làm công nhân, làm phụ nghề, đánh võ, vay nặng lãi cũng không cảm thấy vất vả.
Nhưng khi rơi vào thân hình nhỏ nhắn này lại cảm thấy vất vả?
Lâm Thiết Đoạt quan sát cậu từ trên tới dưới, hắn nghĩ chắc vì cậu trắng quá, cũng gầy, vừa nhìn là biết không có sức khoẻ gì.
So với hắn trước kia thì không bằng, nên hắn mới nghĩ cậu vất vả.
Hà Nhượng lại muốn đi xây, Lâm Thiết Đoạt lại đẩy nhẹ cánh tay cậu đi: “Tránh đi, cậu ở đây vướng tay vướng chân.”
Hà Nhượng nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt đột nhiên trở mặt, mắt cậu trừng lớn.
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, hắn nghĩ cậu định làm gì?
Hắn lại nói: “nếu không phải cậu, cái tường này xây xong từ lâu rồi.”
Hà Nhượng nhìn hắn trong vô lực.
Là cậu gây ra, Lâm Thiết Đoạt tới thu dọn giúp cậu, cậu ở đây vướng víu hắn cũng không được…
Lý Quân nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt hung dữ với Hà Nhượng, hắn cảm thấy…. cưng chiều? Lâm Thiết Đoạt đối xử thật tốt với Hà Nhượng.
Hết cách, Hà Nhượng không có làm phiền hắn nữa, cậu đi vào sân nhà Lý Quân.
Lý Quân cầm lấy kem trên tay con ông, đưa cho Hà Nhượng chọn.
Hà Nhượng chọn lấy một cái, cậu hỏi: “Dì đâu?”
Vợ Lý Quân đi từ trong nhà ra, vừa nghe thấy cậu gọi thì vẫy tay nói: “Không cần, không cần, Dì không ăn.”
Hà Nhượng nháy mắt nhìn Dương Dương, Dương Dường cầm lấy cái kem chạy về phía mẹ hắn.
Cậu xé một cái kem ra ăn, lại cầm lấy một cái khập khiễng đi về phía Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt ngẩng mặt lên.
Lâm Thiết Đoạt đưa kem lên miệng hắn nói: “Cho anh.”
Lâm Thiết Đoạt không cầm lấy, hắn cúi đầu xuống muốn cắn.
Khi hắn sắp cắn cái kem Hà Nhượng cầm trên tay thì Hà Nhượng thu cái kem về không cho hắn cắn phải.
Hà Nhượng nhìn Lâm Thiết Đoạt một cách đắc ý, cậu hai tay cầm hai cái kem, ngẩng mặt lên nói: “Bây giờ thấy em vướng víu nữa không?”
Hà Nhượng đang đắc ý, Lâm Thiết Đoạt nheo mắt lại vồ lấy ciếc kem trên tay Hà Nhượng nhanh như hổ vồ con mồi.
Khi Hà Nhượng có phản ứng thì cái kem cậu cắn một miếng đã bị mất hơn một nửa.
Hà Nhượng nhìn cái kem trên tay mình, lại nhìn Lâm Thiết Đoạt đang ăn kem, cậu ngỡ ngàng.
Lâm Thiết Đoạt ăn xong kem liếʍ môi: “Đi qua một bên, đừng có làm phiền.”
Hà Nhượng mơ màng cầm cây kem rời đi.
Quả nhiên, kem ngọt.
Hà Nhượng đứng ở giữa sân, cậu nhìn tay trái mình, lại nhìn tay phải mình, không biết cậu nên ăn cái nào.
Lâm Thiết Đoạt tại sao lại ăn cái… cậu đã cắn chứ?
Cuối cùng cậu ăn cái kem khác, cái còn lại để dành cho Lâm Thiết Đoạt.
Xây xong tường thì vợ Lý Quân cũng nấu xong cơm, muốn giữ hai người lại ăn cơm.
Nhưng Lâm Thiết Đoạt nói với Hà Nhượng: “Đi thôi.”
Nghe hắn nói câu đó, vợ Lý Quân chỉ biết đi lên trước, không dám mở lời.
Đi ra khỏi nhà Lý Quân, Hà Nhượng đưa cây kem rữa nước cho hắn.
Lâm Thiết Đoạt vừa nhìn là biết, hắn cắn một miếng cậu liền không ăn nữa.
Hắn cầm lấy túi nước hỏi cậu: “Cậu lại chê à?”
“Đây không gọi là chê!” Hà Nhượng nghĩ đúng là có chút chê, “Đây gọi là vệ sinh!”
Lâm Thiết Đoạt đổ túi nước vào miệng mình, không nghe Lâm Thiết Đoạt nói lung tung nữa.
Lâm Thiết Đoạt không nói gì làm Hà Nhượng cảm thấy ngại.
Lâm Thiết Đoạt uống xong vứt túi đi, hắn tháo bao tay ra phủi bụi trên xe máy, nói: “lên xe.”
Nói là để Hà Nhượng lên xe ngồi, nhưng hắn vừa dứt lời thì hắn ôm eo cậu nhấc lên xe.
Cậu bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên xe.
Hà Nhượng ngồi lên xe thật thà nói: “Anh Thiết Đoạt, anh khoẻ ghê.”
Đi xe máy 7 8 giây tới cửa nhà.
Dương Phượng Linh ở trong sân lột ngô nhanh chóng đứng dậy.
Ở bên nhà Lâm Thiết Đoạt bà có chừng mực, không có đi vào nhà lục lọi đồ đạc.