30
Đường Lân Ngọc nhìn Lâm Thiết Đoạt, không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy.
Dù sao thì cũng chỉ là chiếc xe máy mà thôi.
“e…a…” Châu Tiểu Dũng nghĩ Lâm Thiết Đoạt muốn gây khó dễ với Hà Nhượng, cậu ta bị doạ sợ không nói nên lời, “Ở, ở…”
Khi Lâm Thiết Đoạt tới nơi, ở đó đã vây quanh nhiều người.
Hà Nhượng đâp sập bức tường nhà người ta, đầu xe máy bị đâp cong vèo, gương bị gãy mất một bên.
Hà Nhượng ngã xe rất nặng, vì mặc quần đùi, trên dùi cậu bị quẹt một vết dài, cánh tay, cằm đều chảy máu.
Người trong thôn đều vây quanh cậu, Dương Phượng Linh cũng có mặt, bà bị doạ sợ, bàn tay run rẩy cầm cây gậy, bà lo lắng luôn đứng đó nói cậu, nói cậu lợi hại lắm còn mang xe người ta làm hỏng như thế này.
Người nhà bị sập tường nhìn thấy bộ dạng của Hà Nhượng cũng bị doạ sợ.
Tường bị sập hay Hà Nhượng bị ngã đều không quan trọng, nhưng mọi người đều biết xe là của Lâm Thiết Đoạt.
Hà Nhượng ngồi dưới đất không dậy nổi, cậu nghe người ta nói tường, nhắc tới Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt tới nơi, mọi người tản ra nhường đường cho Lâm Thiết Đoạt đi lại.
Hà Nhượng ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn, cậu có tức giận cũng có áy náy, nhưng cậu không muốn nhận lỗi, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn.
Vừa nãy bị nhiều người vậy quanh nói này nói nọ, Hà Nhượng nghĩ kĩ rồi, cậu có tay có chân kiếm được tiền đền xe máy cho hắn, đền tường cho người ta.
Cậu không nợ ai cái gì, ai nói cậu cậu đều không thừa nhận.
Nhưng cậu cảm thấy tủi thân, Lâm Thiết Đoạt đồng ý với cậu, dạy cậu lái xe.
Cậu chờ hắn lâu như vậy, kết quả Lâm Thiết Đoạt lại không dạy cậu.
Bây giờ cậu dùng khuôn mặt tràn đầy máu, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, giống như cậu nói cậu đền tiền, hắn không được nói cậu.
Ai ngờ Lâm Thiết Đoạt không để ý tới ánh mắt cậu, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cậu, nắm lấy cằm cậu quan sát.
Đường Lân Ngọc vừa mới tới nhìn thấy Hà Nhượng bị ngã như vậy cũng kinh ngạc.
Lâm Thiết Đoạt vừa nhìn vết thương liền biết phải khâu, hắn trược tiếp ôm lấy cậu, hắn vừa đi về nhà vừa hỏi Đường Lân Ngọc: “Xe đâu?”
Đường Lân Ngọc: “Dựng ở ngoài cửa!”
Nói xong, Đường Lân Ngọc lập tức đuổi theo, cắm chìa khoá vào xe máy.
Lâm Thiết Đoạt để Hà Nhượng vào ghế sau, cậu tới mây giờ đang còn mông lung.
Lâm Thiết Đoạt ngồi lên xe, túm lấy tay cậu ôm lấy eo mình.
Hà Nhượng ôm lấy eo hắn mới có phản ứng.
Trán cậu dựa vào lưng hắn, tay cậu nắm chặt lấy áo hắn, bắt đầu rơi nước mắt.
Lâm Thiết Đoạt cảm thấy lưng nặng.
Thấy Hà Nhượng khóc, Đường Lân Ngọc anh cảm thấy đau lòng, anh dơ tay ra xoa đầu cậu an ủi cậu.
Nhưng tay anh chưa đặt lên đầu cậu thì Lâm Thiết Đoạt lái xe đi mất hút.
Tay Đường Lân Ngọc cứ dơ như vậy, hắn có chút ngượng ngùng.
Tới bệnh viện, bác sĩ nhìn Lâm Thiết Đoạt trước tiên, ông nhìn lên những hình xăm trên cánh tay hắn, lúc sau mới nhìn sang Hà Nhượng.
Còn chưa kiểm tra bác sĩ đã hỏi: “sao lại như vậy…”
Đây chỉ là cái bệnh viện nhỏ trấn trên,ở gần có cái đồn công an.
Nhưng nếu thực sự liên quan đến bất kỳ vụ án hình sự nào thì sẽ khó xử lý…
Hà Nhượng mắt đỏ lên đang định trả lời bác sĩ, Lâm Thiết Đoạt dành trả lời.
“Ngã xe máy.”
Bác sĩ cũng nhìn ra, ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông lại thở dài: “Sao lại ngã như vậy, phải khâu kim đó.”
Vừa nghe tới kim cậu sững sờ, đôi môi run rẩy nhìn bác sĩ, giống như muốn bác sĩ nói lại lần nữa.
Lúc này có đôi bàn tay sờ lên đầu cậu.
Lâm Thiết Đoạt: “ừ, không để lại sẹo sao?”
“Vết thương không sâu, nếu khôi phục tốt thì không để lại sẹo, “bác sĩ đối diện hắn, “Cậu, cậu là gì của cậu ấy?”
Nhìn hai người không giống nhau, tuổi tác cũng không có thân phận gì phù hợp.
Nhìn tướng mạo, một người đàn ông toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa mình,còn người còn lại thì có vẻ mặt rất dịu dàng.
Cho nên bác sĩ nghĩ quan hệ của hai người không đơn giản, chắc là anh em không giống nhau.
Quả nhiên, Lâm Thiết Đoạt nhìn Hà Nhượng, cười cười nói: “Tôi là anh trai.”
Hà Nhượng nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt cười liền không vui, cậu có tình quay đầu đi không để hắn xoa đầu.
Lâm Thiết Đoạt đưa He Rang đi kiểm tra da và tiêm uốn ván.
Hà Nhượng nhìn đầu kim, khi kim đâm vào, mũi run lên, quay đầu đi không nhìn.
Khi cậu quay đầu đi thì Lâm Thiết Đoạt ngồi bên cạnh ôm lấy đầu cậu, để mặt cậu vùi vào lòng hắn.
Hà Nhượng giãy dụa muốn đi ra, Lâm Thiết Đoạt cau mày, giọng nói âm trầm: “Đang tiêm, đừng cử động.
Y tá tiêm cho Hà Nhượng liếc nhìn cậu mấy lần, cô nghĩ người đối với ai cũng hung dữ như vậy lại đối xử tốt với em trai mình.
Cứng rắn và dịu dàng hiện ra ngay trước mắt khiến người ta thực sự ghen tị.
Tiêm xong, Hà Nhượng từ trong lòng Lâm Thiết Đoạt ra, nhìn ánh mắt Lâm Thiết Đoạt, giống như bảo hắn lo chuyện bao đồng, cậu lớn rồi không sợ kim tiêm.
Chỉ là không dám nhìn đầu kim thôi.
Nhưng cậu im lặng khi nhìn thấy vết máu của mình dính lên người Lâm Thiết Đoạt.
Sau đó là cồn xử lí vết thương,rẩ là đau, không đợi Lâm Thiết Đoạt ôm cậu vào lòng, cậu lao vào lòng hắn la hét.
Đường Lân Ngọc vừa tới nhìn thấy màn này.
Anh vừa cười vừa đi lại gần muốn xoa đầu cậu.
Ai ngờ anh vừa dơ tay ra, Lâm Thiết Đoạt dùng cánh tay hắn chắn lấy.
Lâm Thiết Đoạt là hành động trong vô thức làm Đường Lân Ngọc đứng hình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh sờ đầu cậu, Đường Lân Ngọc không khỏi nghĩ linh tinh.
Anh thu tay về, quan sát.
Đúng lúc này, điện thoại Đường Lân Ngọc vang lên.
Nhìn thấy người gọi tới là ai, anh đi ra ngoài nghe, trước khi rời đi anh đứng ở ngoài cửa nhìn lại vào trong phòng.