6
Cậu cũng không biết, tối qua cậu lấy dũng khí nào mà lại đánh lên người đàn ông đó.
Nhưng bây giờ, cậu sợ thì vẫn phải lì mặt đối diện với hắn.
Lâm Thiết Đoạt cười làm cậu không biết làm gì, chỉ có thể cười cười nịnh nọt hắn: “Anh Thiết Đoạt, thử xem.”
Cuối cùng Lâm Thiết Đoạt nhấc đũa lên.
Sau khi nếm song, Lâm Thiết Đoạt cũng không đưa ra đánh giá gì.
Hắn xông pha giang hồ bao nhiêu năm, đối diện với bữa cơm như thế này, nhưng nấu ăn ở nhà so với ở bên ngoài có sự khác nhau.
Hà Nhượng nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt nhấc đũa lên, cậu mới cầm lấy chiếc bánh bao trên bàn, nhấc đũa lên ăn từng miếng nhỏ, bộ dáng giống như con mèo nhỏ vừa được nhận nuôi.
Hà Nhượng rất đói, tối qua không có ăn cơm, một ngụm nước cũng không có mà uống, cậu ăn từng miếng nhỏ cũng không ai nhận ra.
Cậu ăn từng miếng từng miếng nhỏ, chiếc bánh bao lớn cậu ăn gần hết.
Miếng bánh cuối cùng cậu chưa kịp ăn thì cái bụng nó có phản ứng.
Hà Nhượng cẩn thật đặt miếng bánh vào bát, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
Vừa đi vào, Hà Nhượng lại bật ra, đôi mắt trừng lớn kinh ngạc.
Đây là hố xí ở nông thôn sao?
Lâm Thiết Đoạt ngồi ở cửa, nhìn thấy động tác của Hà Nhượng, hắn nghĩ miếng bánh bao đó cậu không ăn nữa.
Có lẽ là vì bữa ăn này hợp khẩu vị hắn, hắn không nghĩ nhiều, cầm lấy mẩu bánh ở trong bát Hà Nhượng nhét vào miệng mình.
Hà Nhượng đi qua đi lại bên nhà vệ sinh, chuẩn bị tốt tâm lí, nít thở liều mình đi vào.
Chưa tới 2 phút, Hà Nhượng lại đi ra, khi đi ra mặt cậu đỏ bừng do nín thở.
Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy cậu như vậy cười run cả người.
Hà Nhượng nhìn thấy hắn lại cười cậu, khi rửa tay cậu luôn cau mày.
Nhưng khi quay đầu lại, cậu lại có bộ dạng ngoan ngoãn dãn mày ra, đôi mắt chớp chớp liếc Lâm Thiết Đoạt.
Sau đó Hà Nhượng ngồi lại lên ghế, tìm mẩu bánh nhỏ của mình.
Không nhìn thấy, cậu nghĩ cậu nhớ nhầm chăng.
Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy cậu tìm miếng bánh bao kia, cười cười nhìn cậu: “cậu tìm gì thế, tôi ăn rồi.”
“Hả?” Hà Nhượng nhìn hắn, khuôn mặt vặn vẹo, “Anh, anh ăn rồi?”
Miếng bánh cậu ăn thừa, bốn viền xung quanh đều bị cậu cắn qua, hắn…. lại lấy ăn?
“Làm sao?” Lâm Thiết Đoạt giả vờ không biết gì, cười cười nói, “Một miếng bánh, tiếc lắm à?”
Hà Nhượng có bệnh sạch sẽ mà nhẹ, thứ gì cậu ăn qua, hắn tuyệt đôi không thể ăn lại.
Cho nên khi Hà Nhượng thấy một người lạ ăn đồ ăn mình ăn thừa, không phản ứng kịp.
Nhưng mà người ta ăn đồ cậu ăn dở, chứ không phải người ta ép cậu ăn đồ thừa, Hà Nhượng cũng không biết nói gì.
Hà Nhượng lẩm bẩm mấy câu, cậu nghĩ hắn thật bất lịch sự, người ta ăn rồi hắn còn ăn tiếp.
Lâm Thiết Đoạt cũng ăn qua cơm cậu nấu, Hà Nhượng nghĩ cậu cũng nên nhẹ nhàng với người ta xíu, cậu nói với giọng thương lượng: “Chú…. Châu, Chú Châu nói, ngô ở ngoài ruộng nếu mà bán đi, tiền bán em có thể tiêu.”
Lâm Thiết Đoạt ngồi ở đó, tiện tay để bát đũa ở một chỗ, chờ cậu nói.
“Tối qua em xem qua, mặc dù căn phòng bị đổ nhưng mà gạch vẫn có ở đó, đợi em có tiền sẽ đi mua ít xi măng, lại thuê hai người xây lại căn phòng.” Hà Nhượng giọng nói thăm dò, đôi mắt long lanh nhìn hắn, “Tới khi đó em dọn qua bên kia ở.”
Lâm Thiết Đoạt hiểu ý của Hà Nhượng, ý của Hà Nhượng là đợi tới khi thu hoạch ngô, chờ bán lấy tiền thì cậu vẫn ở tạm chỗ này
Lâm Thiết Đoạt tuỳ tiện ngồi xuống, không nói gì mà nhìn cậu.
Hà Nhượng bị hắn nhìn có chút hoang mang, đôi mắt không biết nhìn nơi đâu, cậu nhìn lên bàn nói: “Emm em đi rửa bát.”
Nói xong, Hà Nhượng nhanh tay thu dọn bát đũa, bưng đi rửa.
Khi đi ra ngoài, Hà Nhượng sợ Lâm Thiết Đoạt không đồng ý, cậu vội vàng đi ra ngoài cho nên va vào cửa.
“Bịnh---” một tiếng vang lên, cậu lảo đảo ngã xuống đất, đùi cậu quỳ xuống những hốc xi măng trên đất.
Nhưng cậu ôm trong lòng là bát của người ta, khi Hà Nhượng ngã, cậu không có thả bát đũa ra, một cái bát cũng không vỡ.
Hà Nhượng đau đớn nhưng không phát ra tiếng, tự mình đứng lên, khập kiễng đi ra giếng, đi vài bước mới đi được như bình thường.
Mà những hành động này, Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy không có cảm xúc gì.
Rửa xong bát, Hà Nhượng đem bát vào bếp, chưa kịp đi ra thì có người đi vào sân.
“Anh Đoạt?”
Hà Nhượng đang định đi ra ngoài thì dừng lại, cậu quay lại bếp ngồi lên chiếc ghế nhỏ, xoa xoa ngón tay mình, không dám đi ra ngoài.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, người ta lại hỏi cậu là ai, người ta lại nói mấy câu trước mặt Lâm Thiết Đoạt, nếu Lâm Thiết Đoạt suy nghĩ lại, chắc sẽ đuổi cậu đi mất.
Cậu ở lại chỗ Lâm Thiết Đoạt vốn dĩ rất ngược đời rồi.
Người bên ngoài nói là có chuyện gì đó muốn đi lên trấn trên, lại nói vài cái tên, lại nói mấy câu Hà Nhượng không hiểu gì.
Cuộc trò chuyện kéo dài tới 5 phút.
Hà Nhượng chỉ là mang bát vào bếp mà thôi, lâu như vậy mà chưa ra nhất định là cố ý.
Lâm Thiết Đoạt nhìn về phòng bếp, hắn buồn cười.
Xem ra cậu bé có chút kì quái nhưng hắn cũng không để ý.
Đợi Lâm Thiết Đoạt đi cùng người đó ra ngoài, Hà Nhượng nghe tiếng bước chân của hai người đi xa, mới cẩn thận ló đầu ra, đi ra khỏi bếp.
Nhưng khi cậu nhìn ra bên ngoài, Lâm Thiết Đoạt đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cậu.
Hà Nhượng vốn dĩ đang chột dạ, bị Lâm Thiết Đoạt doạ cho chui lại vào bếp.
“Anh Đoạt, nhìn gì thế?” người đó hỏi.
Lâm Thiết Đoạt đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nở nụ cười, bảo, “Trong nhà có con chuột nhỏ.”
Người đó nhìn Lâm Thiết Đoạt cười, choáng váng.
Còn có, con chuột là con chuột, nói gì “con chuột nhỏ”?
Đều là đàn ông, đờ đẫn như khúc gỗ, cảm thấy là lạ nhưng hắn không nói gì, hắn nói: “Hay là mua ít thuốc chuột, đừng để nó ăn vụng trong nhà.
”Con chuột nhỏ” từ trong bếp đi ra, rầu rĩ trong lòng.
Cậu không phải là chuột
Cậu nhìn thấy mình chạm phải bụi bẩn trên cửa, chùi chùi, mắt cậu giật liên tục.
Căn phòng này giống như mấy năm rồi chưa có người ở.