Ta càng khóc thảm thương hơn.
“Ba năm trước, người dẫn binh hồi kinh, một thân áo giáp ngồi oai vệ trên lưng ngựa, ta vừa gặp đã yêu người, vĩnh viễn không thể quên.”
Dừng lại một lúc, ta lấy nước lau mặt, cau mày thở dài, cõi lòng đầy đau thương.
"Tiểu Viễn, không biết người chừng nào mới có thể để ý đến tiểu nữ đây.."
Thái tử sững người, con dao găm trên đầu ngón tay rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Ta nhanh chóng quay đầu lại.
“Ai, ai ở đó vậy, Lưu Ly là em sao?”
"Tiểu thư, người muốn uống trà sao?"
Lưu Ly ở ngoài cửa hét lớn, Tiêu Viễn thấy vậy lập tức cầm dao găm lên, mở cửa sổ trèo ra ngoài.
Một cơn gió lạnh ùa vào phòng, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, cả người chìm xuống nước.
Trong đầu nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, ta vỗ ngực giơ ngón tay cái lên: Thẩm Dao Dao, ngươi thật thông minh.
Vừa rồi phản ứng rất thông minh, chắc sẽ không có sơ hở nào đâu nhỉ, hy vọng Tiểu Viễn đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa, cứ coi như ta là rắm mà thả ra đi.
Ngày hôm sau khi phụ thân hạ triều trở về, ta nhận ra rằng mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
"Dao Dao, lát nữa Lục đại nhân của Đại Lý Tự sẽ đến tìm con hỏi chuyện, con mau đi đổi xiêm y rồi chuẩn bị một chút.”
Mẫu thân bị kinh hãi.
"Lão gia, Dao Dao thân thể không tốt và lại bị hoảng sợ. Tại sao còn phải gặp Lục đại nhân? Người từ chối không được sao."
Phụ thân trừng mắt, đem tách trà trong tay đặt mạnh lên bàn.
"Phu nhân thì biết cái gì? Hôm qua, trên đường về kinh Bùi Ngự sự đã bị chặn gϊếŧ ở bìa rừng phía ngoại ô kinh thành. Thánh Thượng tức giận đến mức yêu cầu phải tìm bằng được hung thủ. Lục Vân Cảnh muốn ta cửa dò hỏi là đã rất khách khí rồi, nếu ta ra sức từ chối nhỡ đâu hắn chiếu lệnh đưa Dao Dao vào Đại Lý Tự, đến lúc đó mới thực sự là mất mặt.”
Sau khi thi thể của Bùi Ngự sử được phát hiện, một ngày trước khi chết tấu chương mà ông ta buộc tội ptam Hoàng tử cũng vừa vặn trình tới ngự tiền. Tấu chương vạch trần 10 tội lớn của tam Hoàng tử, tam Hoàng tử sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống cầu xin tha, nói rằng Bùi Ngự sử vu oan hãm hại hắn.
Các triều thần bất mãn.
"Hừ, nếu thật sự là vu oan thì sao lại có người đứng ngồi không yên mà phái người đi ám sát hắn?"
Bùi Ngự sử đã lấy tính mạng của mình để chứng minh nội dung trong tấu chương là sự thật. Tam hoàng tử hết đường chối cãi, cùng ngày hắn ta bị Hoàng đế ra lệnh áp nhập Tông Nhân phủ.
Tông Nhân Phủ: Là cơ quan quản lý nội bộ Hoàng thất.