Cuối cùng, Hách Vân từ bỏ việc nhìn chằm chằm vào áo khoác, đang định làm theo cảm xúc của mình, đưa tay định lấy áo khoác xuống thì Ngụy Đại Huân đột nhiên mang điện thoại di động tới: “Tiểu Vân, anh tìm thấy cái này nè, là điện thoại di động.”
Hách Vân im lặng bỏ tay xuống, đi theo Ngụy Đại Huân tìm Dương Mịch và nhờ Dương Mịch giải mật mã.
Tuy nhiên, vô ích, Dương Mịch đã thử nhiều lần nhưng vẫn không mở khóa được điện thoại.
Một thời gian dài trôi qua, mọi người đều có chút bồn chồn, không có cảm giác mới mẻ khi bắt đầu, chỉ có mong muốn rời khỏi căn phòng bí mật đầu tiên càng sớm càng tốt.
Trong bầu không khí nôn nóng này, Hách Vân sờ bụng, chợt nhận ra mình đói, đúng, cô đói. Vì vậy, Hách Vân dứt khoát từ bỏ những người bạn đang nghiêm túc giải mã mật mã và bắt đầu tìm kiếm thức ăn bằng cách tìm trái và tìm phải.
"Nơi này đều đã tìm hết rồi, nhưng chẳng có gì lạ cả." Hoàng Minh Hạo cho rằng điện thoại không nên nằm trong tay cậu, nên cậu đưa cho Luân ca và Mịch tỷ. Cậu buồn chán nhìn xung quanh thì thấy Hách Vân đang cố gắng lục lọi tìm đồ vật.
Hách Vân dừng lại và quay lại nhìn cậu một cách nghiêm túc với đôi mắt to của mình. Đột nhiên khiến Hoàng Minh Hạo bối rối.
Hoàng Minh Hạo nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận dò hỏi: “Sao sao làm sao vậy?” Chẳng lẽ là mình nói sai gì sao??
Hách Vân vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta đói bụng."
Thật đáng yêu a.
Đôi mắt mèo to của Hách Vân cụp xuống, mang theo tâm trạng không vui của chủ nhân, cái miệng hồng hào khẽ nhếch lên,
Hoàng Minh Hạo mỉm cười nhẹ nhàng sờ đầu Hách Vân: “Nhưng ở đây ngoài tỏi và gia vị ra thì không có gì khác để ăn. Được rồi, chúng ta vẫn nên nhanh giải mật mã thôi, để nhanh chóng đi ra ngoài."
Ngụy Đại Huân thoáng nhìn thấy Hách Vân không vui, nhanh chóng đi tới: "Sao vậy, Tiểu Vân."
"Em đói a." Hách Vân trông vẫn không vui.
"Cái gì? Em gái đói sao? Nhanh lên, các người nhanh giải mật mã đi. Em gái tôi, Tiểu Vân, đang đói. Các người có nghe thấy không?" Ngụy Đại Huân chỉ vào bốn người đang giải mã.
Quả nhiên bị một nhóm người đánh.
Sau khi bị đánh, Ngụy Đại Huân vẫn ấm áp sờ đầu Hạo Vân, thì thầm an ủi cô.
Cuối cùng, sự chăm chỉ đã được đền đáp, Đặng Luân đã phát hiện ra thông tin của Đào Đại Béo. Tuy nhiên, một số người không tin vào suy nghĩ thông thường và thực hiện một cách giải khác biệt, thay thế ngày và tháng bằng năm, kết quả là họ phải đợi rất lâu trước khi mở khóa điện thoại.
Đương nhiên, đây là điện thoại di động, nên không thể mở được cánh cửa đang khóa, cũng không thể nói rõ ràng cho bạn: Này, tôi để chìa khóa này ở đây, bạn đến lấy.
Thế là mọi người lại bắt đầu tìm kiếm chìa khóa.
Hách Vân quay trở lại chiến trường lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào áo khoác, Hoàng Minh Hạo đi tới, im lặng một lúc rồi nói với Hách Vân: “Theo lý thuyết, người ta hoặc để chìa khóa vào túi áo khoác hoặc bỏ vào trong túi của họ. Chiếc áo khoác này rõ ràng là của Đạo Đại Béo, chìa khóa hẳn là ở trong áo khoác này."
Hách Vân gật đầu đồng ý, xắn tay áo lên một cách nghiêm túc và bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
"Không có sao?" Hoàng Minh Hạo tỏ vẻ nghi ngờ, Hách Vân tiếp tục lục tung túi quần nhưng không tìm thấy.
Hách Vân lắc đầu, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục lật qua, bỗng nhiên thần sắc cảnh giác, ngẩng đầu nói với Hoàng Minh Hạo: "Có một cái lỗ."
"Hẳn là chìa khóa đang nằm ở đó." Hoàng Minh Hạo hưng phấn vỗ đùi. .
"Roẹt!" Vừa dứt lời, Hách Vân đem toàn bộ áo khoác xé nét thành từng mảnh, trực tiếp lấy ra chìa khóa.
Áo khoác: Ah, tôi chết rồi.
Hoàng Minh Hào vui vẻ giơ tay, cùng Hách Vân làm một động tác Give Me Five rồi lao ra mở cửa như ngựa hoang: “Tìm được chìa khóa rồi!”
Hách Vân ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay, sững sờ vài giây, rồi vội vã đi theo mọi người cùng rời khỏi căn phòng bí mật đầu tiên.