Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 3

Chương 3: Sơ suất
Lưu Bích Nguyệt mất thăng bằng ngã ra đất, nàng ngẩng đầu lên,trừng mắt đẹp nhìn hắn :

“ Hừ…”

“ Thế nào? Thân thủ của bản thế tử không tệ chứ? Hay vẫn còn thua nàng?”

Kì lạ, sao hắn lại biết nàng nghĩ gì? Cư nhiên tên này không tầm thường mà!

“ Đừng nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc như vậy, lúc nàng tới đây, đã tỏ thái độ khinh thường bổn thế tử ta đây rồi…” Đông Phương Lam Triệt hơi khom người, ánh mắt tà ác nhìn nàng, bạc môi hơi cong lên, ngón tay thon dài khẽ vân vê một lọn tóc của nàng.

“ Nguyên lai ngươi là một người rất biết quan sát”Nàng hừ lạnh, quay mặt đi không thèm nhìn hắn, mặt không tự chủ ửng đỏ lên. Bị người khác nhìn thấu tâm tư thật chẳng vui vẻ gì nha.

“ Thế nào? Bổn thế tử có vừa ý nàng không?”

“ Vừa ý ta? Ngươi nên là đi tu thêm vạn kiếp nữa đi!” Nàng bĩu môi xem thường.

Ngữ tất, từ ngoài truyền vào một tiếng nói ngọt ngào làm cả hai người đều giật mình:

“ Ai da, tuổi trẻ bây giờ thật đáng kinh ngạc nha, hai đứa chưa gì đã tình tứ đến thế này rồi à? “

“ A…. Kính Dương Vương phi…. Kính Dương Vương gia…” Nàng hốt hoảng nhìn ra phía cửa.

Thế này mà Vương phi nói là tình tứ sao? Tưởng tượng thử thì cũng đúng thiệt. Trong phòng, giữa đêm khuya thanh vắng, nữ tử ngồi ở dưới đất, quần áo tóc tai lộn xộn, nam tử thì khom người vân vê lọn tóc của nữ tử đầy sủng nịnh, ai da, thế không phải tình tứ thì là gì?

Thê thảm, hảo thê thảm, huống gì nàng còn là chạy từ phủ thượng thư đến đây?

Kính Dương vương gia tiến tới, đưa tay dịu dàng đỡ nàng dậy, thay nàng cởi trói, thân thể được tự do , nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, liền nở nụ cười tươi như hoa, nhìn vương gia hết sức biết ơn nói :

“ Đa tạ vương gia đã cứu giúp tiểu nữ”

“ Không cần đa lễ, chúng ta trước sau đều là người nhà, Nguyệt nhi, con cứ gọi bổn vương là phụ thân đi”Đông Phương Diệp Thần thoải mái cười, lại nhìn sang Đông Phương Lam Triệt hết sức lạnh lùng, hơi gằn giọng “ Triệt, sao con có thể trói thê tử tương lai của mình như vậy? Huống gì nàng còn là một tiểu thư khuê các , làm thế này , nghịch tử ngươi định ném thể diện của bản vương và Lăng thượng thư ở đâu?”

Nàng biết Kính Dương Vương gia là đang đứng về phía mình, liền cảm thấy có chút hưng phấn, liền ô ô nặn ra mấy giọt nước mắt, nũng nịu nhìn vương gia, tay còn giả bộ yếu ớt kéo nhẹ tay Diệp Thần :

“ Ô ô… phụ thân a, người phải làm chủ cho Nguyệt nhi, Lam Triệt bắt nạt tiểu nữ, nếu hai người không đến, không biết… tiểu nữ đã là oan hồn dưới tay chàng ấy hay chưa nữa .. ô ô…”

“ A… mẫu phi thương, thương, Nguyệt nhi con nín đi, mẫu phi sẽ thay con làm chủ a…” Hoa Nguyệt Nhi thấy nàng khóc bi thương như vậy , liền chạy tới bên nàng an ủi dỗ dành.

Hay cho một thế tử Kính Dương Vương, hay cho một Đông Phương Lam Triệt, ngay cả khi Kính Dương Vương gia trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn chẳng tỏ ra sợ hãi gì, vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“ Triệt, con còn không mau xin lỗi Nguyệt nhi?” Hoa Nguyệt Nhi cau mày, mặc dù ngày thường nàng rất yêu thương đứa con trai duy nhất này, nhưng hôm nay gặp chuyện thì không thể không giáo huấn rồi.

“ Mẫu phi, người nghĩ xem, nàng ta vô đây bằng cách nào?”

“ Trèo tường. Mẫu phi có nghe, nữ nhi của Lăng Thượng thư có khinh công, hơn nữa, võ công cũng là nhất nhì Mạc quốc nha”

“ Thế tại sao nàng lại đến đây? Hơn nữa còn đợi lúc mọi người đi ngủ hết rồi?”

“ Đương nhiên là Nguyệt nhi không muốn mọi người biết là mình đến đây thăm con, trong lòng nhớ nhung, tư tình nữ nhi , lẽ nào mẫu phi không biết?Hừ, Triệt, con đừng nói vòng vo nữa”

“ Mẫu phi nghĩ nàng chấp nhận hôn sự này sao?”

“ Đương nhiên, nàng nhớ con đến mức trèo tường vào vương phủ , không phải yêu con thì là gì”

“ Thật là…” Lam Triệt lắc đầu thở dài, xoay người đi thẳng. Kính Dương Vương gia giận đến tím mặt, chỉ thiếu nước xông lên , nhưng nàng đang đóng giả “ nữ tử thầm thương trộm nhớ chồng” nên không thể không tiến lên ngăn cản.

Sau đó, Kính Dương Vương phi cùng nàng chơi vài ván cờ, lại cùng nàng thưởng trăng thanh gió mát, sau đó lại đích thân đưa nàng về phủ thượng thư.Trước khi về, vương phi còn lưu luyến ôm lấy nàng :

“ Ai da, Nguyệt nhi a, mẫu phi thực phi thường không muốn xa con tí nào a”

“ Mẫu phi , người mau hồi vương phủ nga, trời tối rồi, gió đêm rất lạnh, người mau về kẻo phụ thân lại lo, hơn nữa, gió đêm không tốt cho sức khỏe của người” Nàng nói chuyện cực kỳ ngọt ngào, lại còn sai người mang tới áo choàng ấm nhất của phủ , tận tay khoác lên người vương phi làm người hết sức cảm động .

Đứa con dâu này, càng lúc Hoa Nguyệt Nhi càng thích nha!

Hôm sau tỉnh dậy, ập vào mắt nàng chính là khuôn mặt mừng như điên của cha nương nàng , nàng liền nhíu mi có chút khó hiểu :

“ Cha mẹ… có chuyện gì vui sao?”

“ Nha! Rất vui là đằng khác ! Kính Dương Vương phi vừa mang sang phủ chúng ta rất nhiều lễ vật , phải nói là vô cùng quý giá đi! Đều là cống phẩm của các nước lân bang cả đó!” Lăng thượng thư hài lòng vuốt râu.

“ Aizzz….cha thật hám tiền” Vương phi đối xử thực tốt với nàng, người ta tặng quà như vậy, ý muốn nàng sang vương phủ chơi một chuyến đây mà.

Lăng Bích Nguyệt nhanh chóng xuống giường, ra lệnh cho Tịch Nhan bên cạnh :

“ Em mau giúp ta thay y phục, chuẩn bị đến Kính Dương Vương phủ”

“ Ân, tiểu thư” Tịch Nhan vừa nhận lệnh đã vội vàng xốc váy chạy đi chuẩn bị.

Nàng từ xưa đến nay bản tính không thích lòe xòe diêm dúa nên chỉ vận một bộ y phục màu vàng nhạt , hai lớp trong, một lớp ngoài mỏng mà thôi. Dù gì cũng đã là gần cuối thu, mặc thế này nhìn vô cùng thuận mắt . Mái tóc đen tuyền được Tịch Nhan tỉ mỉ chải chuốt bằng lược ngà voi, cẩn thận vấn lên , cài thêm một cây trâm bạc rũ xuống mấy sợi ánh kim lấp lánh lung linh. Nàng nguyên lai không cần trang điểm đã là đệ nhất mĩ nhân rồi, nhưng lại nghĩ, đến gặp Vương gia vương phi mà không trang điểm thì có phần thất lễ , nên nàng vẽ giữa mi tâm của mình một đóa hoa màu vàng nhạt đang nở rộ .

Tất cả những thứ ấy dường như đã tôn lên làn da mịn màng trắng hồng của nàng. Đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, nàng hài lòng nhìn chính mình trong gương vài lần , sau đó cùng Tịch Nhan lên xe ngựa đã đợi sẵn trước phủ , thẳng đến Kính Dương Vương phủ.

Lần này, nàng phải hết sức lấy lòng Vương gia vương phi mới được, nhất định , nếu không, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.

Nhưng điều khó hiểu là, theo như nàng nhớ thì phủ Vương cách phủ Thượng thư không xa là mấy, tại sao hôm nay đi mãi vẫn chưa tới nhỉ?

Nàng đưa tay vén màn cửa sổ lên, quả nhiên, tên này rõ ràng là có ý đồ! Dường như biết nàng đã phát hiện ra , tên phu xe đột ngột ra roi thật mạnh, xe ngựa lao vun vυ't, Tịch Nhan ngày thường tỏ ra tay yếu chân mềm là thế, nhưng thật ra, nàng ta cũng có võ công, thấy xung quanh toàn là cây cối, có lẽ là rừng , khẽ cắn răng, nàng ôm chầm lấy Bích Nguyệt, cả hai cùng nhảy ra khỏi xe ngựa, nhưng là Bích Nguyệt nàng được Tịch Nhan dùng cả tấm thân bao trọn lấy nên thân thể không có vết thương nào, chỉ là Tịch Nhan đã bị xây xát vài chỗ, ngã từ trên xe ngựa xuống với tốc độ cao như vậy, bị xây xát một chút đã là may lắm rồi.

Tên phu xe kia thấy bọn nàng đã nhảy xuống , cũng phi thân lên , đến trước mặt các nàng, lạnh lùng chĩa kiếm :

“ Lăng tiểu thư, hôm nay thuộc hạ lĩnh mệnh phải gϊếŧ cho kì được người, thứ lỗi a”

“ Chết tiệt nhà ngươi, còn giấu cái gì? Ngươi chẳng qua là người của Lam Triệt phái đến mà thôi. Với năng lực của tên thế tử đó, đưa người của mình trà trộn vào Lăng phủ giả thành phu xe thì nhọc nhằn gì?”Nàng hừ lạnh, giơ tay chắn trước Tịch Nhan đang vô lực nằm trên đất để bảo vệ , chỉ sợ gã làm A Tịch bị thương.

A Tịch đã ở bên nàng, hầu hạ , chăm sóc nàng từ nhỏ, nàng không muốn thấy A Tịch bị thương chút nào, huống gì, nàng ấy lại vừa dùng cả tấm thân nhỏ nhắn che cho nàng?

“ Lăng tiểu thư quả nhiên thông minh hơn người, thuộc hạ chính xác là do thế tử phái đến. Này cũng là do tiểu thư gây thù chuốc oán trước, thế tử chỉ gϊếŧ tiểu thư, đã là ơn huệ ba đời rồi” Gã phu xe dương dương tự đắc nói.

Lăng Bích Nguyệt trong lòng cực kỳ khó chịu, đúng là chủ nào tớ nấy, khùng điên tự phụ như nhau cả!

“ Chó ngoan không cản đường! Tránh ra!”Vết thương của A Tịch cần được chữa trị ngay, nàng không thể vòng vo nữa.