Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 17

Chương 17: Chó ngoan không cản đường!
Chính điện Vĩnh Hòa, Hoàng đế một thân hoàng bào ngự trên long ỷ vừa cười vừa bàn chuyện triều chính với các vị đại thần , xung quanh là Hân trắc phi, An trắc phi , Đông Cung Thái tử Đông Phương Minh Nhật và đám thái giám cung nữ.

Cung nữ thái giám thấy nàng và Hoa Ngọc Linh đến , liền quỳ xuống hành lễ :

“ Tham kiến Linh phi nương nương ,vương phi nương nương”

Hai người gật đầu mỉm cười một cái, sau đó cũng hướng Đông Phương Ngạo Khâm hành lễ. Đông Phương Ngạo Khâm quay sang nhìn nàng, mỉm cười buông hai chữ “ miễn lễ” , tiện thể khen nàng vài tiếng rồi thôi.

Nàng ngồi xuống vị trí kế bên Dương Tịnh An, gần ngay chỗ của Đông Phương Minh Nhật. Thấy nàng, hắn cũng mỉm cười nói :

“ Nguyệt nhi, lại gặp nhau rồi”

“ Ân” Nàng cũng gật đầu coi như đáp lời.

Triệu hoàng hậu cũng ngay sau đó đi tới trong tiếng hô “ thiên tuế” , chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Ngạo Khâm .

Một lát sau, đoàn người và sứ giả cũng tới nơi, Lăng Bích Nguyệt nhanh chóng theo mọi người di chuyển ra ngoài đón .

Đoàn người hiên ngang đi vào, dẫn đầu là Mạc Y Hàn và Đông Phương Lam Triệt.

Mạc Y Hàn từ trên ngựa nhảy xuống, đối Đông Phương Ngạo Khâm hành lễ :

“ Phong Lâm quốc Hàn Vương bái kiến bệ hạ”

Cả đoàn người sau lưng và Đông Phương Lam Triệt cũng theo đó mà quỳ xuống hành lễ.

Đông Phương Ngạo Khâm sảng khoái cười một tiếng, đích thân đỡ Mạc Y Hàn dậy, vui vẻ nói :

“ Bình thân.Ha ha, lần này Mạc quốc chúng ta thực vinh hạnh, được đón tiếp một nhân vật nổi tiếng thế này. Không hổ là Hàn Vương của Phong Lâm,vừa nhìn qua đã biết không phải là người tầm thường rồi”

“ Bệ hạ quá lời rồi , tiểu vương không dám nhận” Mạc Y Hàn khom người chắp tay, lại quay sang nhìn mấy hòm lễ vật, cung kính nói tiếp “ Đây là chút thành ý của bản quốc , mong quý quốc vui vẻ nhận lấy”

“ Được, trẫm thay mặt triều thần cảm tạ thành ý của Phong Lâm hoàng đế . Nào, bây giờ mời Hàn vương mau vào trong dự yến tiệc”



Đông Phương Lam Triệt ngồi bên cạnh nàng, trên mặt u ám vô cùng, răng thì nghiến ken két nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn Mạc Y Hàn ngồi bên cạnh thái tử, cách chỗ nàng tới năm chỗ.

Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, nhỏ giọng gọi :

“ Ái phi…”

“ … “ Nàng vẫn chẳng thèm để ý. Hắn gọi vẫn mặc kệ.

Đông Phương Lam Triệt tức tới tím tái mặt mày. Để tránh mất tự nhiên, nàng cố gắng lờ hắn đi, nói nói cười cười với An phi , lại còn ra sức ăn lấy ăn để. Đương nhiên, nói là ăn lấy ăn để nhưng nàng vẫn cố hết sức ăn một cách khiêm – tốn, nhã – nhặn nhất có thể. Dù gì thì, thanh danh vẫn là quan trọng hơn !

Sau yến tiệc, Mạc Y Hàn được mời đến Ninh An Cung nghỉ ngơi. Nàng cũng vội vàng một đường đến đó.



Đi được nửa đường thì Đông Phương Lam Triệt bất thình lình từ trên cây nhảy xuống, chuẩn xác chắn trước mặt nàng, không cho nàng bước tiếp. Nhưng đột ngột như vậy, nàng suýt nữa là không kịp dừng lại, còn lảo đảo lui về sau một chút, gần như sắp ngã nếu không có Tịch Nhan và đám a hoàn nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy.

Tịch Nhan lo lắng nhìn nàng một chút, lại nhìn đến nam tử trước mặt, tự giác ra hiệu cho đám a hoàn và chính mình cùng cách xa một chút cho bọn họ thoải mái mà nói chuyện.

Lăng Bích Nguyệt hơi nhíu mày, trong lòng thầm trách Tịch Nhan quá lanh chanh, chưa gì đã lùi về như thế rồi, nàng có nói là muốn cùng hắn nói chuyện đâu?

Nàng né sang một bên, tiếp tục đi tiếp. Chỉ là mới bước được một bước, cổ tay đã bị một bàn tay có nhiều vết chai , nhưng thon dài nắm chặt , chặt đến mức nàng không chịu nổi phải hô lên :

“ Chết tiệt , Đông Phương Lam Triệt! Ngươi là đang làm cái trò hề gì?”

“ Ta mới là người nên hỏi nàng câu đó! Nàng rốt cuộc vì sao giận ta?”

“ Ngươi .. ! Ngươi còn ở đó giả bộ không biết sao?? “ Nàng tức giận trừng mắt.

“ Gỉa bộ ? Bản vương có cái gì mà phải làm bộ làm tịch với nàng? Có gì thì nói thẳng ra đi!” Lam Triệt cũng tức giận không kém, cơ hồ gân xanh trên trán đã giật giật vài cái.

“ Còn nói nữa? Là ai lúc đó đã cố tình cưỡi ngựa nhanh , báo hại ta lạnh muốn chết cũng không thèm để ý?”

“ Ta lúc đó đang giận, nguyên lai là không để tâm đến nàng. Nhưng mà, nàng thân tập võ , sức khỏe cũng không yếu như thế chứ? Huống hồ, nàng còn mặc cả áo choàng!”

“ Ta nói gió đập vào mặt ta! “

“ Vậy sao không gọi ta? Hay chí ít thì cũng phải tìm cách mà tránh vào ngực bổn vương chứ!?”

“ Ngươi….! Bản vương phi tại sao phải tránh vào người ngươi chứ!?”

“ Chúng ta là phu thê, thê tử dựa vào người phu quân tránh gió, việc đó là sai sao?” Đông Phương Lam Triệt bước tới gần nàng, cúi xuống dí sát mặt đẹp xuống khuôn mặt đang ửng hồng của nàng , âm thanh hết sức tà mị, nham hiểm.

“ Hỗn đản! Tránh xa bản vương phi ra! Bản vương phi hiện tại muốn gặp Hàn ca ca tâm sự, chó ngoan không cản đường! Mau tránh ra” Nàng giơ tay mạnh bạo đẩy hắn sang một bên, tay còn lại xốc váy đi tiếp, nhưng lần này bước chân có chút vội vàng hơn một chút.

Nhưng vẫn là Lam Triệt hắn lì lợm, mặt dày cản nàng lại :

“ Chúng ta bây giờ lập tức hồi vương phủ, bản vương muốn về!”

“ Về thì về một mình ngươi đi! Ta muốn ở lại hoàng cung chơi với Hàn ca!”

“ Bản vương không cho ngươi đi gặp hắn ta!Mau trở về!”

“ Không về là không về!”

Hai người giằng qua giằng lại, không chịu thua ai . Cuối cùng Tịch Nhan phải lén lút cho người gấp rút chạy đi mời Mạc Y Hàn qua đây giải quyết.

Y Hàn tiêu sái đi tới, trên tay còn cầm chiết phiến ( quạt ) phe phẩy nhè nhẹ,nhìn hết sức phong lưu lãng tử . Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó ho khan một tiếng .

Nghe thấy tiếng động, “ phu thê “ hai người dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn hắn.

“ Ha ha, vương gia, vương phi, này là chỗ đông người, vẫn là không nên….chơi trò trẻ con đó a, sẽ làm tổn hại đến thanh danh…”

Lăng Bích Nguyệt đứng người trong giây lát, sau đó chạy như một cơn gió vào lòng Mạc Y Hàn, nước mắt lã chã rơi xuống , nàng ra sức kể lể :

“ Ô ô… Hàn huynh, muội có lòng tốt đến thăm huynh, hắn ta lại không cho, lại còn muốn bóp nát tay muội… ô ô…. Huynh phải làm chủ cho muội…”

Nàng giơ cổ tay vẫn còn hằn đỏ lên cho Y Hàn xem, nhìn vết lằn trên tay nàng, Y Hàn không khỏi tức giận :

“Lam Triệt, ngươi dám làm nàng bị thương???”

“ Bị thương?? Ta làm sao có thể làm nàng ta bị thương?Đó là lúc nãy ta nắm hơi chặt mà thôi!”

“ Nhưng cũng là làm nàng đau rồi.” Y Hàn lạnh lùng gập quạt một cái ,dùng lực ném quạt về phía Lam Triệt.

Hắn nghiêng người tránh đi, nhìn chiết phiến rơi xuống đất cách chỗ hắn không xa, trong lòng có chút kích động . Vừa rồi nếu không né đi, sẽ bị chiết phiến mang theo sát khí kia của Y Hàn động vào người, xem chừng bây giờ cũng có thể trọng thương đấy chứ?

Cơ mà, hắn chưa kịp trả đũa thì lại nghe thấy một giọng giễu cợt vang lên :

“ Ai da ~ không nghĩ tới ở đây thật náo nhiệt a!”