Chương 7
Trở về tướng phủ, nàng bực bội trút giận vào những khóm hoa ở hoa viên. Hoa phu nhân cùng Hoa tướng quân đúng lúc lại đang đi dạo, vô tình gặp ngay cảnh đó, không khỏi bất bình. Hoa phu nhân lắc đầu, đến bên nàng nhẹ giọng nói :“ Tiểu Nguyệt, con sắp là Vương phi, lại là tiểu thư khuê các, cớ sao lại hành xử như thế? Con thật sự, nhìn chẳng có phong thái Vương phi gì cả!”Nguyên lai bà chỉ muốn lấy lui làm tiến mà thôi, ai ngờ, lại càng kích động nàng hơn.
“ Mẫu thân!con không muốn làm vương phi ! mặc kệ cái gì mạng người cái gì nợ nần! con không biết!! con không làm vương phi của tên khốn khϊếp đáng chết ngàn lần đó!con……”Nàng giậm chân thình thịch, miệng không ngừng mắng chửi Đông Phương Diệp Thần.
Nhưng kết quả thu lại chỉ là một cái tát như trời giáng của Hoa tướng quân làm trái tim nàng như chùng xuống.
“ Cha…” Nàng thút thít. Xưa nay cha là thương nàng nhất, cái gì nàng muốn cha liền quyết đem nó về cho nàng, bất kể khó khăn hay gian truân. Cũng đồng nghĩa với việc, cha chưa từng đánh nàng, dù chỉ một cái thật nhẹ.
Vậy mà, hôm nay, vì mấy câu nói xuôi kia của nàng mà nàng liền nhận của cha một cái tát.
“ Nguyệt Nhi…” Hoa tướng quân cũng rất sửng sốt, không dám tin nhìn vào bàn tay đã nhăn nheo theo ngày tháng đỏ ửng một mảng.
“ Nguyệt Nhi… con không sao chứ!”Hoa phu nhân an ủi, nhưng là chưa kịp ôm nàng vỗ về thì bị nàng né đi.
Được!Nếu như cha mẹ đã vì cái vị trí vương phi kia mà chấp nhận gả đi nàng bất kể vì lý do gì thì nàng cũng chẳng còn phải vương vấn gì nữa!
Một ý nghĩ xẹt qua….
Nàng cố gắng không khóc, chạy vụt đi, thẳng đến chuồng ngựa. Nàng chọn đại một con rồi nhảy lên , tay nắm chặt dây cương, sau một tiếng hô , ngựa liền cứ thể chạy thẳng ra khỏi cổng tướng phủ.
Tốc độ quá nhanh, làm nàng chỉ nghe được thấp thoáng đằng sau vài tiếng gọi đứt quãng của Hoa phu nhân và Tiểu Ngọc.
Vừa cưỡi vừa nhớ lại những gì đãy xảy ra ở vương phủ, nàng khó chịu cực kì, không ngờ tên khốn đó lại quá đáng như thế!Mặc dù nàng biết chỉ là một trò đùa của hắn mà thôi, nhưng đối với nàng là vũ nhục a !
Mặc kệ ! nếu là chuyện bé xé to thì sao chứ!? Nàng chẳng quan tâm! Bây giờ nàng phải trốn đi!
Không biết tự khi nào, nàng đã phi thẳng vào khu rừng gần đó.Nhưng tay vẫn quất ngựa không ngừng, nàng không muốn dừng lại, tùy ý chạy đi.
Nhưng là ngựa của nàng quá mệt, nên đột nhiên đứng thẳng , hất nàng ra khỏi người, mà xui xẻo là đang ở đoạn dốc.Nàng theo đà bị ngã lăn mấy vòng xuống . Thân mình đau ê ẩm, đau đến chết đi sống lại nhưng cũng may nàng chỉ là trầy xước ngoài da chứ không bị gì cả.
Nàng cố gắng đứng dậy, hờ hững nhìn cảnh vật xung quanh. Này…. là đang ở đâu nha?
Hoa Nguyệt Nhi sợ hãi đi vòng quanh,chết rồi, bây giờ lại đang chiều tà,…. Hức… sắp tối rồi….Nàng sợ nhất chính là bóng tối nha.
Đi một lúc lâu, nàng lại thấy một thân thể nằm bất động trước mặt. Hại nàng sợ đến cứng người, nàng lắp bắp :
“ Này này… ngươi… ngươi…. Còn sống không… sao thương tích lại nhiều thế này….hức”
Thân thể bất động kia là một cái nam tử đẹp như tranh vẽ, một thân bạch y phiêu phiêu dật dật, so với Đông Phương Diệp Thần còn muốn đẹp hơn mấy phần, chỉ là, thân bạch y kia lại ngổn ngang đều là máu!. Nàng chậm rãi đưa tay lên trước mũi nam tử.
“ A ! Vẫn còn hơi thở! Còn sốnga !!” Nàng reo lên mừng rỡ.Lại nhìn hắn một thân mấy vết kiếm chém vào, có chút thương tiếc.
“ Ai da… ai lại xuống tay mạnh như thế chứ?Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
Hoa Nguyệt Nhi lấy trong người ra một lọ thuốc, mở nắp nhìn vào trong, tặc lưỡi than một tiếng :
“ Số ta đúng là xui đến tận mạng mà ! như thế nào chỉ còn một chút thế này chứ !Kim Sang Dược này chỉ có thể đủ dùng cho một người… “ Nàng khổ sở nhìn mấy vết kiếm trên người hắn, lại nhìn mấy vết xước trên người nàng.
Hừ!Tuy mấy vết kiếm trên người hắn không đến nỗi gây mất mạng nhưng là nếu không bôi thuốc thì…nàng thật không dám nghĩ.
Thôi thì đành hi sinh vì cứu người vậy. Huống gì lại là một nam tử đẹp như thế !