Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 17

Chương 17
Cảm thấy hắn khác hẳn với ngày thường, không trêu chọc, không bỡn cợt như mọi ngày, nàng có chút kinh ngạc, nên tò mò hỏi :

“ Vương gia hôm nay có chuyện gì sao?”

Đông Phương Diệp Thần cười nhạt, lắc đầu , tay nâng cằm nhỏ xinh của nàng lên , hắn muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn…

“ Nguyệt Nhi, nàng muốn ra ngoài chơi một chuyến không?” Hắn thấy, cứ nhốt nàng mãi thế này, có khi sẽ bức nàng thành cái dạng thụ động mất.

Nàng mấy hôm nay bị giam một chỗ, bức bối muốn chết luôn nên khi nghe hắn nói vậy, nàng đã reo lên :

“ Muốn ! muốn !”

“ Ha ha ha, được . Vậy hãy chuẩn bị đi, trời hết mưa rồi , chúng ta sẽ xuất hành luôn”

“ Được!”

Nàng mọi hôm không hay chăm chút về mấy việc như y phục hay làm đẹp cả. Nhưng hôm nay, lại bắt Tiểu Ngọc lôi hết tất cả y phục ra để xem xem nên mặc cái gì?

Thử đi thử lại cả nửa ngày, nàng mới tìm được một bộ khá ưng ý.

Trước gương, là một nữ tử vận y phục màu lam nhạt, không quá diêm dúa, cũng không quá bình thường. Nhìn rất thanh tịnh và cao quý. Khuôn mặt kiều diễm không son phấn như hàng ngày, nhưng lại xinh đẹp lạ thường . Mái tóc hôm nay cũng không búi cao cũng không cài biết bao nhiêu là trang sức , mà chỉ xõa dài, túm gọn một chút ra đằng sau bằng một cái dây nhỏ màu xanh phối với y phục. Mỗi bước chân của nàng đều khiến cho đôi khuyên tai dài bằng một ngón tay đung đưa theo, nhìn rất linh động.

“ Tiểu thư, tuy là cải trang, nhưng nô tỳ thấy, hay chúng ta đánh một chút phấn nhé?” Tiểu Ngọc tươi cười góp ý.

“ Không cần đâu, như thế này cũng được rồi!” Nàng xua tay, sau đó khẩn trương khoác áo choàng lông thỏ dầy cộp lên người rồi chạy đi tìm Đông Phương Diệp Thần.

Nàng đẩy cửa phòng bước vào, thấy nam tử nọ một thân hắc bào yêu yêu mị mị vẫn loay hoay cột tóc, mà cột mãi vẫn không xong, liền bật cười ha hả :

“ Ôi trời, vương gia của chúng ta cũng có lúc khổ sở thế này sao?”

“ Nàng không biết đó thôi, tóc của ta… rất khó cột…”

“ Tại sao lại không nhờ mấy nô tì kia?”

“ Họ không đáng để chạm vào tóc ta” Đoạn, hắn kéo tay nàng , vì không chuẩn bị trước nên nàng ngã ập vào lòng hắn, Đông Phương Diệp Thần câu môi, khẽ thì thầm vào tai nàng :

“ Nàng hãy cột cho ta đi”

Hơi thở nam tính của hắn cùng mùi hương dịu nhẹ trên người hắn cứ quanh quẩn bên chóp mũi khiến nàng cực kì xấu hổ, mặt đỏ ửng lên. Đầu rụt lại, chỉ hơi gật gật.

Nàng thoát ra khỏi lòng hắn, cầm lấy lược ngọc từ trong tay hắn , nhẹ nhàng chải tóc cho hắn. Tóc hắn rất mượt, hệt như sợi tơ , nên cũng không mấy tốn sức, mà có tốn thì tốn ở chỗ cột lại. Nàng khó khăn lắm mới búi được một nửa mái tóc của hắn lên , cuối cùng là dùng cây trâm vàng đâm qua búi tóc để cố định.

Nàng nhìn hắn mà trong lòng thầm cảm thán. Phải chăng ông trời quá thiên vị cho hắn đi nha? Khí chất lẫn dung mạo của hắn thực sự là không ai bì nổi.

Hắn vừa giống ác quỷ lại vừa giống một ác ma.

Đông Phương Diệp Thần đứng dậy, hài lòng nhìn mái tóc đã được chải gọn gàng , tươm tất , hắn nói :

“ Nàng cũng thật khéo tay “

“ Đa tạ…”

“ Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Cả hai rảo bước ra cổng, trước cổng đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn.Hai binh lính canh cổng vừa thấy họ, đã quỳ xuống đồng thanh :

“ Cung tiễn vương gia, cung tiễn Hoa tiểu thư”

Phu xe lấy từ dưới gầm xe ra một cái bục gỗ để nàng có thể bước lên dễ dàng hơn. Đông Phương Diệp Thần vào trước, sau đó đưa tay ra , nàng cũng chẳng ngần ngại mà đặt một tay lên bàn tay hắn, tay kia vén vạt váy, nhẹ nhàng bước vào trong.

Đây là một loại xe ngựa rất rộng và đẹp . Bên trong đủ để cho năm – sáu người ngồi, rộng như vậy mà hắn ngồi đâu không ngồi, lại ngồi xuống ngay bên cạnh nàng.

Nàng xích ra một tí, hắn lại xích vào, cứ ta lui ngươi tiến mãi, cuối cùng nàng bị dồn vào góc, hết đường thoát nên thôi, đành chấp nhận ngồi im.

Đi được một lúc đã ra đến kinh thành, nhưng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đi. Nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn, vừa vặn hắn lại đang cúi xuống nhìn nàng,kết quả là vô tình môi nàng chạm vào môi hắn.

Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ như không tồn tại, chỉ có hắn và nàng,nụ hôn ấy….dù chỉ là thoáng qua thôi, cũng khiến cho trái tim nhỏ bé của nàng xao động…

Ánh mắt hai người nhìn nhau không chớp, chẳng ai nói lấy một câu . Đông Phương Diệp Thần hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu , hết sức nâng niu, trân trọng. Lần này, nàng chẳng còn tâm trí để mà kháng cự, nụ hôn lần này của hắn thực sự quá ma mị, nàng không thể thoát ra được. Vì thế, chỉ có thể cùng hắn tình nồng ý đậm.

Trong lòng hắn bây giờ, chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là muốn nàng. Nhưng là, hắn không thể làm được nếu nàng không đồng ý, hắn không muốn nàng hận hắn thêm nữa.Cho dù là bây giờ hay đêm tân hôn, hắn vẫn muốn nàng nguyện ý.

Đông Phương Diệp Thần đẩy nàng nằm xuống, chính mình áp bên trên, tư thế hai người hiện tại hết sức mờ mờ ám ám .

“ Nguyệt Nhi….Nguyệt Nhi….” Hắn thì thầm, ánh mắt đầy tình ý nhìn nàng , miệng không ngừng gọi tên. Hệt như một người điên vậy. Cơ mà có lẽ hắn đã điên thật rồi, hắn bị cái nữ tử này làm cho điên mất rồi….

“ Vương gia…. “ Khuôn mặt nàng phiến hồng , hai má ửng đỏ , đôi mắt tròn xoe, trong veo như nước nhìn hắn chằm chằm. Chưa bao giờ nàng tiếp xúc với hắn gần đến mức này cả, gần rồi thì thôi, lại còn trong cái tư thế ám muội này nữa. Nhưng chỉ tiếc , hắn lại quá yêu mị quyến rũ, khiến nàng không nỡ đẩy ra.

“ Gọi tên ta …” giọng hắn khàn khàn, rõ ràng là đang rất khó chịu.

Nàng lưỡng lự. Từ đó đến giờ, rất hiếm khi nàng gọi tên hắn, cho dù có thì lần nào cũng là căm phẫn. Nhưng lần này …

Hoa Nguyệt Nhi bối rối, nghẹn ngào gọi :

“ Diệp… Diệp Thần….”

Ngoan, hắn hài lòng ôm nàng vào lòng, vừa ôm vừa chú ý không ôm quá chặt để nàng không bị khó chịu.

Nàng như một chút mèo con, ngoan ngoãn để hắn ôm, còn rúc vào trong ngực hắn. Lần đầu tiên nàng cảm thấy ở trong l*иg ngực của hắn thực ấm áp, thực dễ chịu biết mấy!

Họ cứ ôm nhau như thế, cho đến khi xe ngựa dừng lại.Phu xe thấy bên trong không có động tĩnh gì nên lo lắng hô :

“ Vương gia, vương gia…”

Thanh âm của gã làm cho cả hai giật mình , vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại y phục. Nói sao thì hắn cũng đường đường là vương gia, không thể mất hình tượng trước mặt kẻ dưới. Còn nàng, trong mắt mọi người, vẫn là tiểu thư khuê các, nếu để người khác thấy cả hai quần áo , tóc tai lộn xộn chẳng ra gì thì mặt mũi hoàng tộc , Hoa gia để ở đâu cho được?

Cảm thấy đã ổn rồi,Đông Phương Diệp Thần mới vén rèm , nhảy xuống trước, sau đó dang tay bế nàng xuống.

Đang định thả nàng xuống thì hắn lại nghe một giọng nói mềm mại yêu kiều truyền vào tai:

“ Bế ta….”

“ Cái gì?”Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng.

“ Ta muốn chàng bế ta….” Nàng chủ động đưa cả hai tay quàng cổ hắn, đầu thì dựa vào ngực, nhất quyết không chịu xuống.

Đông Phương Diệp Thần sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh khi thấy phu xe quay hướng khác đang run lên vì nhịn cười.Thật là, nữ tử này quá lộ liễu đi? Thế thì mới vừa rồi chỉnh trang y phục làm cái gì? Lại quay sang nói với phu xe “ Ngươi hãy về trước, để lại xe ngựa cho bản vương!”

Cũng may phu xe là một cao thủ biết võ công, nên vừa nghe hắn nói xong, đã cúi người hành lễ rồi phi thân đi chớp nhoáng.

Đợi cho hắn đi khuất rồi nàng mới tinh nghịch rướn người lên, thì thầm vào tai hắn :

“ Chàng yên tâm, nếu chỉ là bế vị hôn thê của mình thì chẳng mất mặt gì đâu. Có khi lại được ngưỡng mộ í chứ!”

Hắn lắc đầu thở dài, dùng trán của chính mình đập vào trán của nàng một cái , sủng nịch đáp :

“ Lúc trước thì xua đuổi ta, bây giờ thì hay rồi, nàng còn phóng đãng hơn cả kỹ nữ trong thanh lâu”

“ Nếu là như vậy, một cái vương gia lại đi yêu một kỹ nữ phóng đãng là ta không phải là mất mặt lắm sao? Chẳng thà vứt bỏ ta!” Nàng bĩu môi , ra vẻ giận dỗi nói.

“ Ha ha ha, ái phi, làm sao ta nỡ vứt bỏ nàng ?” Hắn phì cười.

Nàng đưa tay làm mặt quỷ với hắn. Sau đó mới quan sát khung cảnh xung quanh, cảm thấy đây là một thảo nguyên rộng lớn , cây cối bạt ngàn phủ xung quanh, bên cạnh là một hồ nước tinh khiết không chút vẩn đυ.c.

“ Chàng đưa ta đến đây làm gì?” Nàng khó hiểu hỏi.

“ Nàng biết không? Ở đây chính là nơi ta vẫn thường luyện công. Nơi đây thiên địa thuận lợi, gió ôn hòa, rất tốt để luyện kiếm. Còn hồ nước kia, chính là suối nước nóng”

Nàng gật đầu, ra hiệu cho hắn thả mình xuống, rồi tự mình lại gần dòng suối. Hoa Nguyệt Nhi dùng tay vén vạt váy dài lên, để lộ đôi chân bạch ngọc trắng trẻo ngọc ngà, tùy ý bước một chân xuống dòng nước nóng . Cảm giác ấm nóng truyền vào chân khiến nàng thấy thoải mái vô cùng.

Hắn khoanh tay, dựa vào gốc cây vừa nghỉ ngơi vừa ngắm cảnh đẹp trước mắt. Nữ tử khuynh quốc khuynh thành cũng là hôn thê của hắn đang cởi bỏ bộ y phục xuống, nhẹ nhàng hòa mình xuống dòng nước tùy ý chơi đùa , nghịch ngợm.

Cảm giác có ai đó cứ đang nhìn mình, nàng cảnh giác quay về phía hắn. Hừ, biết ngay mà, hắn là đang lợi dụng nàng “ xiêu lòng” mà nhìn trộm cơ thể nàng đây mà.

Nàng vội vàng lấy hai tay che trước ngực, người thì ngụp xuống, để nước cao tới cổ, mặt nhăn lại , miệng hô to :

“ Sắc lang!Mau quay chỗ khác cho ta!”

Hắn không những không quay, còn mặt dày tiến lại gần, ngồi xổm xuống , gian ác nhìn nàng :

“ Nàng quên là , chúng ta sắp là phu thê sao? Nhìn thấy trước thân thể của thê tử mình thì có gì sai? Trước sau gì mà chẳng thấy?”

“ Thật là! Rốt cuộc chàng có phải là vương gia không vậy? Trong đầu toàn những thứ đồϊ ҍạϊ đen tối, ta chẳng hiểu chàng đào đâu ra thanh danh!”

“ Hừ, nàng là đang mỉa mai ta à? Chỉ có khi ở trước nàng, ta mới như thế thôi!”

“ Tại sao?”

“ Tại nàng nói nàng là kỹ nữ, mà thường nam nhân ở với kỹ nữ, sẽ sinh ra những dục niệm …”

Nàng xấu hổ quay người về phía hắn, không thèm nói chuyện nữa.