Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 1

Chương 1
Mạc quốc – Kinh thành.

Trăng đã lên, đường phố tấp nập. Những chiếc đèn l*иg với màu đỏ tươi được thắp sáng hai bên đường.Ai cũng đều tươi cười , đi đi lại lại đầy sức sống. Chỉ có một tiểu cô nương xinh đẹp đi thất thểu bên lề đường với bộ mặt hết sức thê thảm , miệng thì không ngừng rên nhỏ : “Aizz…. Đói quá đói quá đê…” kèm theo đó là những tiếng ọt ọt phát ra từ cái bụng .

Nàng thật ra là Nhị tiểu thư của Hoa gia Hoa Nguyệt Nhi, có cha là tướng quân, nhà không thiếu gì tiền, nhưng là hôm nay nàng trèo tường trốn ra phủ đi chơi, như thế nào lại quên mang ngân lượng. Mà tối nay nàng lại ăn hơi ít,vì định bụng sẽ ra phố mua mấy món ngon khác rồi ăn bù lại sau. Nào ngờ, sự tình lại như thế này!

Với tình trạng như thế này thì có về phủ thì leo kiểu gì???

Đang hết sức thất vọng không biết làm thế nào thì nàng thấy trước mắt có hai tên nam nhân một chủ một tớ từ xa đi tới. Tên nam nhân là chủ kia vận một bộ y phục cẩm hoa hết sức tao nhã, nhìn qua là biết lụa tốt, thậm chí so ra còn tốt hơn cả y phục của ca ca nàng. Chắc chắn tên này là không tầm thường nha!

Bất quá nhìn hắn tuy có vẻ gì đó hơi tà nhưng là nàng chắc chắn hắn không phải là kẻ tiểu nhân, thích làm lớn chuyện hay quản chuyện đời . Mà bây giờ nàng mặt dày đến trước mặt hắn mượn ngân lượng thì…. Có hơi mất mặt Hoa gia quá! Lại liếc mắt thấy ngọc bội đeo bên hông của hắn, nàng liền nghĩ ra một quỷ kế!

Thôi thì đành làm ăn trộm một bữa vậy! Vả lại, nàng chắc chắn đã là công tử thì hẳn trên ngọc bội có cách chạm khắc riêng, chuyện tìm ra hắn và trả nợ là hết sức bình thường nga!

Trong lúc quẫn bách, nàng chỉ có thể nghĩ tới đó, lùi ra sau vài bước, hít một hơi thật sâu, nàng lấy đà chạy đâm đầu vào hướng hắn đi tới . Lực tông quá mạnh mà hắn thì lại đang mải mê cùng thuộc hạ nói chuyện , tên thuộc hạ còn chưa kịp hét lên , đã thấy thân thể nàng tông luôn vào người chủ tử làm chủ tử hắn lùi lại vài bước.

Nàng vội vàng nói xin lỗi, rồi chạy vèo đi mất.

Tên thuộc hạ cực kì bất bình , định phi thân đi bắt nàng lại thì bị tên nam nhân kia ngăn lại, khóe miệng hắn khẽ cong lên tạo thành một nụ cười vừa đẹp lại vừa tà , cúi người đưa tay ngọc nhặt lấy cái thứ ở dưới chân vừa bị nàng sơ ý đánh rơi.

“ Vương gia, chiếc vòng bạc này….”

“ Cái vòng này rất đặc biệt, nhìn kiểu cách của nó, rõ ràng là được tạo theo ý muốn. Bổn vương thực sự muốn biết thân phận của tiểu nữ tử kia nha, thực đủ liều lĩnh nha, ngang nhiên cướp đồ ngay giữa trốn đông người. Đi điều tra thử xem,Dạ Tịch”

“ Thuộc hạ đi ngay”



Trong lúc đó, nàng đã tìm ngay tới một tiệm cầm đồ, đưa ngọc bội cho ông chủ, còn chưa kịp xem xét đã bị nàng giục giã :

“ Nhanh lên nhanh lên, ta sắp chết đói đến nơi rồi!Đây là ngọc tốt đó!Nhanh một tí đi… trời ơi”

Chủ quán thấy nàng khẩn trương như vậy, cũng khẩn trương theo luôn, lão nhìn qua liền thấy là chất liệu tốt , liền ra giá :

“ Cô nương, cái này giá thực rất cao! Là năm mươi lượng bạc lận đó!”

“ Được được, đưa hai mươi lượng đây!Ngươi nên nhớ cho ta, nếu không có ai đưa một trăm lượng bạc, ngươi tuyệt không bán cho ai hết biết chưa???? Mà cho dù thế, nếu có thì ngươi phải nói họ đợi ta trở lại rồi bàn sau! Tóm lại, ngươi mà làm mất nó, ta gϊếŧ ngươi!” Nàng lên tiếng dọa nạt, rồi đem hai mươi bạc bỏ vào trong người , nhanh chóng rời đi.

Đợi cho nàng đi rồi, ông chủ mới nhìn kĩ lại cái ngọc bội, một lúc sau, mặt liền tái mét, khẽ thốt lên:

“ Không… không xong rồi…. này…. này là ngọc bội… của Thập Vương gia…. Thì… thì phải. Thôi rồi , xong rồi !”

Nghĩ đến Thập Vương Gia Đông Phương Diệp Thần thì ai cũng không khỏi rùng mình.Nghe đồn Thập Vương Gia là đệ nhất mỹ nam, hỉ nộ vô thường , võ công đứng đầu Mạc quốc, không có ai có khả năng là đối thủ của hắn trừ sư phụ hắn ra. Từ nhỏ, hắn đã thường xuyên lưu lạc bên ngoài, định mệnh đẩy đưa, hắn cứu được trưởng môn của môn phái bí mật nào đó, hình như là bị rượt đuổi,mà trên người lão lại có quá nhiều vết thương, phỏng chừng không chạy được bao xa, trưởng môn thấy hắn thông minh , thoạt nhìn vô cùng khí thế mặc dù chỉ mới mười hai tuổi. Lão chỉ đưa cho hắn một cuốn sách cũ , giấy đã chuyển thành màu vàng ố, hẳn là đã lâu lắm rồi . Trưởng môn dùng chút võ công còn sót lại truyền cho hắn, nói hắn là phải bảo bọc cuốn sách này thực kĩ, đây là bí kíp gia truyền của môn phái, hiện tại lão bị phản đồ truy đuổi chỉ để lấy cuốn bí kíp , mà không còn sức nữa, nên dặn hắn phải luyện thành công những võ công trong cuốn bí kíp này, giúp lão trả thù cho gia môn , gϊếŧ chết tên đồ đệ tạo phản kia .

Đông Phương Diệp Thần hắn ngày ngày luyện công , chớp mắt đã chẳng còn ai bì được với hắn. Nhưng là, đến nay hắn vẫn không thể tìm ra được tung tích của tên phản đồ kia nha ! Hắn đã bao nhiêu lần dẫn dụ , thậm chí đem cả tin tức thu được cuốn bí kíp truyền ra, nhưng tên phản đồ kia chẳng thèm lộ mặt. Hừ, lẽ nào tên đó không cần bí kíp nữa?Cứ cho là thế, nhưng hắn vẫn phải gϊếŧ để hoàn thành tâm nguyện của trưởng môn ngày nào.

Ngoài ra, Thập Vương gia một khi đã rút kiếm ra thì chắc chắn phải lấy đi một mạng người nha, mà lúc gϊếŧ người, còn cong môi cười nữa chứ!Đủ tàn nhẫn nha!

Trở về với hiện tại, Hoa Nguyệt Nhi ăn no , chơi cũng đủ, nên quay về tướng phủ.

Nàng xắn tay áo, hết sức “ điêu luyện” nhảy tường, chạy nhanh hết sức có thể trở về phòng, nàng phải trốn hết sức khó khăn mới qua mắt được đám thị vệ tướng phủ .

Thấy nàng trở về, người mồ hôi đầm đìa, a hoàn tâm phúc của nàng – Tiểu Ngọc cũng chẳng mấy bất ngờ, mỉm cười nhìn nàng:

“ Hoan nghênh tiểu thư hồi phủ a!”

“ Dẹp đi dẹp đi, Tiểu Ngọc, em đã chuẩn bị nước tắm cho ta chưa? “ Nàng thở hồng hộc nói.

“ Nô tì đã chuẩn bị rồi, tiểu thư mau đi tắm thôi!”

Một đêm trôi qua hết sức “ êm đềm “.

Sáng hôm sau, nàng đang ngủ rất ngon lành thì bị Tiểu Ngọc dựng dậy.

“ Ngươi bị làm sao thế a? trời còn sớm mà!để ta ngủ một tí!” Hoa Nguyệt Nhi nhăn nhó mắt nhắm mắt mở , chùm chăn kín đầu.

“ Trời ơi tiểu thư ơi tiểu thư, người không thể ngủ nữa, vương gia…. Thập vương gia… giá lâm a!!!Người nói muốn gặp tiểu thư a!!”Tiểu Ngọc khổ sở ra sức giật chăn của nàng.

“ Thập vương gia muốn gặp ta thì sao!? Mặc kệ hắn, nói ca ca đuổi hắn đi!!” Nàng nguyên lai đang không tỉnh táo, nói ra những lời đại nghịch bất đạo này cũng không có gì là khó hiểu .

“ Hu hu, tiểu thư, đại thiếu gia làm sao dám vác kiếm đuổi vương gia a ! Tiểu thư… người dậy đi a”

Nàng bị Tiểu Ngọc mè nheo mãi, cuối cùng cũng phải dậy, Tiểu Ngọc nhanh chóng giúp nàng chỉnh lại y phục, trang điểm . Nàng ngắm mình trong gương, có chút đắc ý. Nàng không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại là đệ nhất mỹ nhân của Mạc quốc, ngay cả công chúa cũng không thể so được với nàng. Nhưng là ngoài đánh cầm hay ra, nàng chẳng còn biết làm gì. Suốt ngày trốn đi chơi , mà cha nương nàng thậm chí là ca ca nàng căn bản là quá cưng chiều nàng nên cũng chẳng để ý mấy.

Hoa Nguyệt Nhi cảm thấy trang sức làm nặng đầu , muốn tháo ra nhưng bị Tiểu Ngọc ngăn lại, đành một thân nặng nề lết tới phòng khách.

Vừa bước vào, định hành lễ thì lại nhìn thấy cái nam tử đang ngồi kia, thản nhiên uống trà, nàng hét lên một tiếng khϊếp đảm….