Gió chiều hiu hiu thổi, làm lay động những chiếc lá khô.
Cơn gió lướt qua, mang theo cái se se lạnh và ẩm ướt của khí trời cuối thu.
Nhưng cái lạnh màn mát ấy cũng không xua tan được sự bất lực của cô gái mặc áo dài tay xanh đang một mình ngồi trên sân thượng lúc này.
Cô gái dựa đầu vào bức tường bên cạnh hàng rào sân thượng.
Phía trên là bầu trời thăm thẳm cao, từng đám mây trắng lượn lờ bay, đùa vui cùng cơn gió chiều. Mặt trời cũng thẹn thùng chui rúc vào chiếc khăn mây để lại một mảng trời rực đỏ như đốm lửa tàn than.
Bên dưới là những dòng xe chuyển động, từng bóng người nhỏ bé hối hả hệt như những chấm li ti đang đi chuyển.
Đây là sân thượng của toà nhà cao ba mươi tầng. Nó được xem như một công trình thiết kế trung bình của bệnh viện nhân dân thị trấn Bình Châu.
Bình thường sẽ không ai lên đấy cả.
Vì cầu thang lên sân thượng đã bị phong tỏa từ lâu. Hơn nữa, cửa ra vào còn được đích thân bảo vệ lâu năm của bệnh viện khoá bằng hai chiếc khoá mới nhất, xịn nhất, được nhập khẩu từ Mỹ hẳn hoi.
Nên không ai biết cô gái đã vào được bên trong đó bằng cách nào cả.
Vì vậy, cô gái có cả một buổi chiều để ngồi thư giãn và ngẫm nghĩ các vấn đề nhân sinh.
"Trở về thời hiện đại rồi, vấn đề tiếp theo nên làm gì đây? Nơi này không phải là niên đại lúc trước của ta, nghĩa là ở đây ta sẽ không có gì cả. Lại bắt đầu với con số 0 tròn chỉnh rồi. Ài..."
Cô gái ngửa mặt lên trời than thở. Vì không ngờ, mình lại lạc đến một nơi xa lạ, cách niên đại cần tìm đến cả trăm năm như vậy.
Xem ra không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của lão già sư phụ đó mà.
Vốn dự định ban đầu của cô, sau khi từ giã tông môn, sẽ trở về thời đại của mình để hoàn thành nốt một số việc dở dang, sau đó tạo cơ hội cho một vài người bạn đến từ quá khứ được chiêm ngưỡng thế giới của người hiện đại.
Nhưng không biết vì lý do gì, lại đi chệch quỹ đạo và lạc đến nơi này.
Thế nhưng trái với kì vọng về một thế giới hiện đại với đầy đủ tiện nghi, thì khu vực này giống như một trấn nhỏ gần núi vậy.
Cuộc sống không đến nỗi thiếu thốn, chật vật, nhưng chưa đến mức đầy đủ tất cả mọi thứ.
"Ài, nơi này không có khu nghỉ mát, không có lớp khiêu vũ, càng không có các anh chàng idol đẹp trai... Chỉ có mỗi các anh cảnh sát mặt than thôi. Thật là bi ai mà..."
Cô gái lắc đầu than rồi thở ra một hơi thật dài.
Sau đó lại cúi xuống nhìn vào cơ thể yếu đuối mỏng manh đang mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trên người...
"Ài, lần này không biết linh hồn của ta lại nhập vào cơ thể của ai nữa đây? Nhưng cũng may, một số năng lực từ kiếp trước vẫn còn phát huy cũng không tệ lắm."
Nhưng cơ thể này cũng thực sự quá yếu, vả lại vẫn còn ảnh hưởng thân xác phàm tục nên dù có muốn sử dụng nhiều năng lực pháp thuật hơn, vẫn không thể làm được.
Thôi vậy, từ từ kiếm chỗ rèn luyện. Vấn đề là bây giờ nên đi đâu đây?
Không phải tự nhiên mà lỗ hổng thời gian lại đưa mình đến đây. Chắc hẳn phải có một nguyên do quan trọng nào đó.
Về phần lão sư phụ. Hừ... nhắc tới đây cô gái bỗng nghiến răng lại... "Thầy nên tu luyện thêm ngàn năm nữa đi rồi hãy thành lập cái gọi con đường thiên thai... Chứ đưa người đi xuyên thời gian mà không đến đúng nơi đúng chỗ thì cũng nguy hiểm lắm đó nha!"
"Ờ, nhưng vấn đề là ta nên đi đâu đây?"" Cô gái lại băn khoăn gãi gãi đầu, rồi nghiêng người, cúi nhìn về mặt đất bên dưới tòa nhà.
Đêm dần buông, từng ánh đèn chớp sáng, bóng xe và người di chuyển như mắc cửi. Từng dãy nhà cao tầng ẩn hiện trong màn sương mù lãng đãng... Xa hơn nữa là những dãy núi chập chùng....
Cô gái thu tầm nhìn lại.
"Thôi vậy, nhập gia tùy tục, nếu đã lạc trôi đến đây thì phải tìm cách sinh tồn trước đã".
Sau một hồi vừa nghi vấn vừa khẳng định, cuối cùng cô gái cũng để hồn mình thư thả hơn. Cô khẽ mỉm cười. Đôi mắt phượng nheo nheo thành một đường híp dài trên khuôn mặt nhỏ xinh.
"Chậc! Chậc! Thôi vậy, thời đại nào cũng được. Nơi nào có nhiều trai đẹp, nơi đó phong thủy hẳn sẽ rất tốt".
Nghĩ vậy, cô gái lại phấn chấn lên, chấp tay làm vài dấu kết ấn, sau đó hoà cùng làn khói trắng, từ từ tan biến trong không trung....
Trong chiếc xe màu đen, cách bệnh viện hai con phố, Tiểu Thành làm nhiệm vụ lái xe, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát nét mặt của người ngồi phía sau.
Đó là nét mặt của chàng trai tuổi đời chừng hai mươi bảy hai mươi tám. Khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai bá khí, nước da hơi ngâm đen, lông mày kiếm đầy uy nghiêm.
Lúc này khuôn mặt ấy đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, làn môi mỏng hơi mím lại.
Từ chiều, sau khi trở về từ bệnh viện, Trần Lâm vẫn không nói câu nào. Sau khi hết giờ làm việc, Trần Lâm cũng chỉ giữ lại mỗi mình tiểu Thành để lái xe đưa mình đi ra ngoài.
Còn đi đâu, thì hắn không nói, nên Tiểu Thành chỉ đành miễn cưỡng chở sếp đi vòng quanh các con đường chính trên thị trấn, coi như là công việc thị sát thêm giờ vậy.
- Dừng xe!
- Dạ sếp!
Tiểu Thành phản ứng theo bản năng vội kéo thắng dừng xe lại. Lúc bấy giờ, chàng trai ngồi phía sau đột nhiên mở cửa ra, lao nhanh vào con phố đối diện, đuổi theo một tên cướp túi xách đang luồn lách trong đám người đang dạo phố.
Sự hăng hái ấy khác xa vẻ ủ rũ ban nãy khiến cho Tiểu Thành yên lòng hơn hẳn.
Tiếng la hét huyên náo cả một con đường.
Tiểu Thành khởi động xe từ từ đi theo sau, mắt vẫn quan sát người thanh niên bừng bừng sức sống lao nhanh trên đường.
- Phải vậy chứ, coi như hôm nay tên trộm này xui xẻo đυ.ng phải tia chớp xanh của tổ A rồi nha!