Sư Muội Ác Độc Của Long Ngạo Thiên Trọng Sinh Rồi

Chương 5: Cứu sư tỷ

Yến Vân Tri bước chân bối rối, cho đến khi ra khỏi nhà gỗ, cảm giác lạnh lẽo trên người mới hoàn toàn tan đi.

Bọn họ là tu sĩ, căn bản không cần tắm rửa, niệm cái ‘Tịnh thân quyết’ là được. Chỉ là nàng không dám ở một phòng với Đại sư huynh, vậy nên mới tìm cớ đi ra.

Nàng giữ vững tinh thần, bất chấp trong xót, khó chịu trong cổ họng, bước nhanh lao về phía Vọng Nguyệt Phong. Nàng với Đại sư huynh ẩu tả mấy canh giờ, không biết ma tu kia có thực hiện được hay không.

Thiếu nữ cau lại hai hàng lông mày, trên mặt ngọc ửng đỏ, đúng là lần hoan ái kịch liệt vừa rồi làm ra. Tư thế đi lại của nàng thoáng không được tự nhiên, chỉ chuyên tâm đi về phía trước, rồi lại chưa từng chú ý tới một người đang theo sát sau lưng ở khoảng cách không xa không gần, một đôi đồng tử đen mực sâu không thấy đáy.

Trên Vọng Nguyệt Phong, yên tĩnh như chốn không người cư. Yến Vân Tri nhíu chặt lông mày, càng chạy càng thấy rét lạnh trong lòng, cho tới khi đến bên ngoài nơi ở sư tỷ, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Chỗ đó truyền ra tiếng rên nhẹ yêu kiều, vừa rồi nàng mới trải qua một lần, sao có thể không biết được có ý gì nghĩa.

Nàng cắn răng, mặc dù sư tỷ đã bị gã ma tu kia làm bẩn, nhưng cũng không thể để tỷ ấy mất hế tu vi như kiếp trước. Nàng hạ quyết tâm, dùng ‘Ẩn thân quyết’ cẩn thận đi vào trong phòng.

Bây giờ nàng mới tới Trúc Cơ, đương nhiên không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng được ma tu kia, chỉ là cũng phải thử một lần, cũng không thể để cho thảm kịch kiếp trước xảy ra lần nữa.

Ma tu kia vốn vì thái bổ, đương nhiên sẽ không chú ý đề phòng người ngoài. Chỉ thấy nam nhân tóc bạc hoàn toàn bao trùm nữ nhân dưới thân, trong cổ phát ra tiếng kêu rên sung sướиɠ, chờ phát hiện được người bên người, đã bị Yến Vân Tri dùng Lạc Băng Kiếm chém vào cổ, hai mắt khẽ đảo chìm vào hôn mê.

Nàng chuyển mắt về phía sư tỷ, chỉ liếc một cái đã khiến hốc mắt nàng chua xót, nước mắt chất chứa nơi đuôi mắt, cố nén không rơi xuống.

Sư tỷ Thiên Hoa của Thiên Nhất Tông, xưa nay là ánh trăng sáng ngời treo ở trong màn trời, trong trẻo cao quý. Lúc này lại quần áo lộn xộn, khuôn mặt gần như trong suốt, không biết bị làm nhục tới mức nào.

Thiên Hoa mở mắt ra, lông mi dày rậm khẽ run, thấy là tiểu sư muội của mình, sững sờ một chút, không biết nên nói cái gì cho phải.

Buổi trưa sư muội có tới một lần, rồi sau đó bản thân nàng thì chìm lâm vào mê man, tỉnh lại đã có một nam tử đang sàm sỡ nàng, thật sự không thể không khiến nàng suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên Yến Vân Tri nhìn ra lạnh lùng trong mắt sư tỷ, nếu thay đổi là nàng, cũng không cách nào không hề có khúc mắc đối với chính mình.

Nàng miễn cưỡng cười cười với sư tỷ, rồi sau đó mang theo ma tu hôn mê kia đi ra phòng ngoài. Chỗ ở của sư tỷ là trên đỉnh Vọng Nguyệt Phong, Yến Vân Tri cố sức dẫn ma tu kia đi vào bên vách núi, trong mắt hiển ra lạnh lùng.

Thiếu nữ nắm Lạc Băng Kiếm, đột nhiên đâm vào trong l*иg ngực hắn ta, rồi sau đó đẩy hắn ta vào vách núi.

Kiếp trước, sau tối nay không lâu thì sư tỷ đã biến mất không dấu vết, bởi vì sự ngu xuẩn của nàng, cũng có cả ma tu này hãm hại. Kiếp này coi như nàng tới kịp thời, đương nhiên không thể lưu lại tính mạng hắn ta.

Yến Vân Tri thoáng nhẹ nhàng thở ra, vuốt vuốt đùi hơi co rút đau đớn, nắm chuôi kiếm đi đến chỗ ở của sư tỷ.

Chỉ mới một lát, trên đỉnh núi lại xuất hiện một nam tử mặc đồ đen, hắn nhíu mày nhìn về phía tràn ngập sương mù dày đặc, rút bội kiếm ra, nhảy xuống.

-

Yến Vân Tri ít có thời điểm an tĩnh như vậy.

Thiên Hoa nằm trên giường, cho dù từ từ nhắm hai mắt, cũng có thể cảm giác được ánh mắt sáng rực của sư muội đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt kia mang biết bao áy náy thương tiếc, khiến cho nàng thoáng thở dài một hơi.

Nàng hiểu Tiểu sư muội này của mình, thường ngày mặc dù ngang ngược, nhưng hẳn là làm không ra thủ đoạn bỉ ổi bực này, ai biết ma tu kia đã giở trò gì.

Nàng vẫy tay một cái, dịu dàng nói: "Tri Tri, muội làm sao vậy?"

Yến Vân Tri rốt cuộc thả lỏng nỗi lo lắng bất an trong lòng, ánh mắt lập loè, "Òa" một tiếng kêu to, nhào vào trong ngực sư tỷ.

Nàng thật sự là khốn nạn! Từ nhỏ sư tỷ đã bảo ban nàng, nàng vậy mà vì Đại sư huynh lại bỏ thuốc mê tỷ ấy, thật sự là một kẻ đáng khinh!

Yến Vân Tri chôn ở trong ngực sư tỷ, nghẹn ngào khóc nấc lên.