Sư Muội Ác Độc Của Long Ngạo Thiên Trọng Sinh Rồi

Chương 1: Sống lại

Yến Vân Tri cực kỳ hoảng hốt, nàng đang ở trong một vùng tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón, bên tai cũng không có chút xíu thanh âm nào.

Nàng giật thót tim, khàn giọng kêu: "Có người không... ?"

Trong không gian to lớn vang vọng lại thanh âm không lớn mấy của nàng, một lát sau, ngay lúc nàng đang rất thất vọng, trước mặt bỗng nhiên hiện lên một cái bóng mờ.

Từng khung cảnh lướt qua, đều là quá khứ của nàng.

Cô gái nhỏ lảo đảo theo sát sau lưng thiếu niên, mè nheo lấy hắn cùng nhau chơi đùa náo loạn;

Thiếu nữ vừa trưởng thành ngắm nhìn nam tử luyện kiếm với vẻ si mê, cho dù bị các sư huynh đệ giễu cợt cũng chưa từng lui nửa bước;

Nữ tu thẹn thùng cuối cùng cũng được nam nhân ôm vào trong ngực như ý nguyện, nhưng lại là đang trộm thân phận của một người khác...

Trong mắt Yến Vân Tri ánh lên sầu khổ, cả đời này của nàng, vẫn luôn đi theo sau lưng Đại sư huynh. Cuối cùng, cũng chết trong tay hắn —

Trong khunh cảnh, từ biệt năm năm, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy người trong lòng ghét nàng đến cùng cực kia, nhìn thấy phụ thân vì bảo vệ nàng mà sớm bị tra tấn tới chết, nàng xông qua vòng vây của thuộc hạ hắn, xông tới thanh kiếm sắc hắn cầm trong tay!

Nàng ngơ ngác nhìn một bản thân dứt khoát đến vậy, lại sờ sờ phần bụng trong vô thức, giờ phút này mặc dù chỗ kia không còn vết thương nữa, nhưng thực sự đau thấu tim gan.

Lúc này, chợt có một thanh âm uy nghiêm vang lên bên tai: "Yến Vân Tri, ngươi hãm hại đồng môn, liên luỵ cha ruột, bây giờ đã tỉnh ngộ hay chưa?"

Thiếu nữ đứng lặng, rõ ràng chỉ mới độ tuổi hai mười, thoạt nhìn lại mỏi mệt không thôi, như một ni cô già nua đã nhìn thấu hồng trần.

Nàng thì thào: "Ta sai rồi..."

Vì có được đại sư huynh, nàng đã hại tất cả mọi người.

Yến Vân Tri cúi đầu xuống, trong mắt rơi ra một giọt nước mắt, nàng đã chết rồi sao, thân tử đạo tiêu, không có cách nào chuộc tội với bọn họ.

"Ta có thể cho ngươi sống lại một lần." Thanh âm kia lại vang lên lần nữa, đợi nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới nói một cách không nhanh không chậm, "Ta đưa ngươi luân hồi, ngươi phải đưa hết thảy trở về quỹ đạo."

Thanh âm kia mang theo vài phần vui vẻ: "Ta còn muốn ngươi, tìm cho Đại sư huynh của ngươi một đạo lữ phù hợp, ngươi có bằng lòng hay không?"

Thân thể nàng sững lại, nhất thời ngẩn ngơ, lại nghe thanh âm kia giải thích, hóa ra sư huynh chính là đứa con của thiên đạo, hắn nên phi thăng thành Tiên, nhưng không ngờ cái chết của nàng và phụ thân khiến cho tâm cảnh của sư huynh sinh ra thay đổi, làm thế giới sụp đổ.

Thiên đạo cứu lấy nàng, muốn nàng làm như vậy, chẳng qua là muốn đưa hết thảy đi trên con đường vốn có.

Thấy nữ tử im lặng, thanh âm kia hỏi: "Ngươi không muốn?"

Yến Vân Tri nuốt xuống đắng chát trong cổ họng, cả đời được nuông chiều, sau khi chết rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu có cơ hội làm lại một lần, muốn nàng đền bù tổn thất, với nàng mà nói, chẳng khác gì cơ hội trời ban.

Nàng lau sạch nước mắt còn sót lại bên khóe mi, thấp giọng nói: "Ta bằng lòng."

...

Ở bên trong một tòa nhà gỗ chốn rừng sâu, xuyên thấu qua khe cửa hơi mở, hình như có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ vang lên bên trong.

Men theo thanh âm đi vào, quần áo nam nữ rơi lả tả trên đất, cái yếm màu hồng phấn với áo ngoài của nam tử quấn lại với nhau, chăn che kín mít.

Lúc này, lại một chiếc qυầи ɭóŧ bị rơi xuống từ trên giường, nằm hờ phía trên chiếc áo ngoài, lập tức nghe thấy được giọng điệu không che giấu phẫn nộ của nam nhân: "Yến Vân Tri!"

Cùng lúc đó, cũng có một tiếng tát trong trẻo vang lên.

Trên mông bỗng nhiên truyền tới đau đớn, khiến Yến Vân Tri run bờ mi dài mở mắt, đập vào trong mắt là khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân.

Hắn mày kiếm mũi cao, môi mỏng nhếch lên, trong đôi con ngươi sắc sảo đạm bạc xưa nay đang ẩn chứa căm giận ngút trời.

Nàng hốt hoảng: Đại sư huynh vẫn tuấn tú như vậy...

Khương Mạt Hàn thấy mắt tiểu cô nương lộ ra si mê, không có nửa phần hối hận, căm giận trong lòng càng lớn, lại bị thứ da^ʍ dược kia sai sử, lửa nóng càng cháy càng dữ dội, dứt khoát thỏa mãn ý nguyện của nàng, cắm thẳng dươиɠ ѵậŧ cứng rắn như sắt dưới thân vào giữa hai chân nàng!

————————