Vân Châu cười, ngẩng đầu nhìn anh trai: "Chờ đi, rồi sẽ có cơ hội trút giận."
Lý Hiển: "Đại ca cố gắng làm việc trước mặt Hoàng đế, tận tụy hết mình không mắc lỗi, có lẽ một ngày nào đó Hoàng đế sẽ nhớ đến công lao của cha, để cha phục chức."
Lý Diệu im lặng một lúc, gật đầu mạnh mẽ.
Vì không muốn em trai và em gái phải chịu ấm ức nữa, hắn cũng sẽ tuân theo lời dạy của ông nội, mọi việc phải suy nghĩ kỹ càng, cố gắng sớm ngày khôi phục lại uy danh của phủ Ninh Quốc công.
…
Đường Chính Hòa, Tào Thiệu vừa bước vào đã quỳ xuống trước mặt Lý Ung và Mạnh thị.
Mạnh thị vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, cố gắng đỡ hắn dậy: "Năm mới mà cháu làm gì vậy?"
Mặt mũi Tào Thiệu tái nhợt, cúi đầu không chịu đứng dậy: "Bác trai, bác gái, cháu có lỗi với Vân Châu, phụ sự yêu thương của hai người, hai người đánh cháu đi."
Mạnh thị quay đầu nhìn chồng rồi thở dài, một tay đỡ vai chàng trai trẻ, một tay nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, bà nhìn vào đôi mắt đẫm lệ kia, nói: "Đứa trẻ ngốc, bác gái biết trong lòng cháu đau khổ, bác không nói những lời khách sáo nữa. Bác chỉ có thể khuyên cháu nghĩ thoáng một chút, trên đời này có nhiều người có duyên nhưng không có phận, không cưỡng cầu được thì phải học cách buông bỏ. Yên tâm, bác biết cháu không cố ý, chúng ta cũng sẽ không trách cháu chuyện này.”
Nước mắt Tào Thiệu chảy xuống, hắn biết như vậy rất vô dụng nên vung tay áo lau đi, nghẹn ngào cầu xin: "Cháu còn muốn gặp Vân Châu, cháu có lỗi với em ấy, cháu phải đích thân xin lỗi em ấy."
Mạnh thị vui vẻ đồng ý: "Được, ta sẽ sai người đi gọi con bé."
Sau khi Vân Châu đến, Mạnh thị và Lý Ung chu đáo rời đi, tạo cơ hội cho hai đứa trẻ nói chuyện riêng.
Tào Thiệu vẫn quỳ trên mặt đất.
Vân Châu nhìn hắn rồi đi thẳng qua người hắn, xoay người lại, dáng vẻ tùy ý ngồi vào ghế thái sư ở vị trí chủ tọa.
Tào Thiệu có thể nhìn thấy váy hoa đào hồng của nàng, nhìn lên trên là một chiếc áo khoác bằng lụa đỏ, đôi tay trắng nõn thon dài thò ra từ ống tay áo bằng lông cáo trắng như tuyết, nhẹ nhàng đặt trên đùi.
Kể từ khi phủ Ninh Quốc công để tang, đây là lần đầu tiên Tào Thiệu nhìn thấy Vân Châu mặc đồ đỏ.
Thực ra nàng hợp với màu sắc tươi tắn như vậy nhất, nở rộ kiêu sa giống như một đóa mẫu đơn, ngang nhiên lấn át muôn hoa.
Tào Thiệu từ từ ngẩng đầu lên.
Trong tưởng tượng của hắn Vân Châu nhất định vừa đau lòng vừa tức giận, thế nhưng Vân Châu trước mặt bây giờ…. Nàng chỉ thờ ơ nhìn hắn.
Tào Thiệu sững sờ.
Vân Châu thì nhìn thấy vẻ tiều tụy của hắn, nhìn thấy những tia máu trong mắt tiểu quốc cữu.
Nói thật dù là mỹ nhân đến đâu, tiều tụy như vậy, thì phong thái cũng giảm đi không ít.
Vân Châu dời mắt đi, hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi? Đứng nói đi, không cần quỳ."
(Hết thân rồi nên đổi xưng hô nhá )
Tào Thiệu nhớ ra, đôi khi Vân Châu tức giận cũng không thể hiện ra, nàng sẽ lạnh nhạt với hắn, dùng cách không để ý đến hắn để giày vò hắn.
Tào Thiệu vô cùng sợ hãi sự giày vò như vậy, hắn sẽ không thể ngủ được, sẽ luôn nghĩ đến việc gặp nàng. Đến khi Vân Châu hết giận và cuối cùng chịu cười với hắn, mây đen che phủ Tào Thiệu lúc này mới biến mất, cả người cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn.
Nhưng lần này có lẽ hắn sẽ không bao giờ được nàng tha thứ.
Tào Thiệu cụp mắt xuống, cay đắng nói: "Vân Châu, là ta vô dụng, phụ lòng em. Trong nhà xảy ra chút chuyện, ta, ta không thể cưới nàng."
Vân Châu: "Ừm, tôi biết rồi."
Giọng điệu nhạt nhẽo, không có chút dao động nào.
Tào Thiệu sợ nhìn thấy nước mắt của Vân Châu, chẳng qua sự bình tĩnh như vậy lại khiến hắn có cảm giác không chân thực như đang ở trong mơ hơn.
Hắn lại nhìn Vân Châu.
Vẻ mặt thay đổi của hắn khiến Vân Châu bật cười: "Sao thế, anh băn khoăn tại sao tôi không buồn đúng không?”
Tào Thiệu còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã tiếp tục cười nói: "Vì sao tôi phải buồn chứ, không thành thì người tiếc nuối là anh mà, đâu phải tôi không thể lấy người khác được nữa. Tào Thiệu, chúng ta hãy cược nhau lần cuối nhé. Tôi cược anh sẽ không cưới được người nào khiến anh ưng ý hơn tôi, còn tôi chắc chắn sẽ lấy được một người chồng khiến tôi ưng ý hơn anh."