Khi Tôn Ngọc Dung dự tiệc cùng đám chị em khuê tú, mới biết được chuyện lớn này từ miệng bọn họ!
Cô ta quá kinh ngạc, Tào Thiệu thích Lý Vân Châu như vậy, thế mà nói không cưới là không cưới sao?
Khi tiệc tàn, Tôn Ngọc Dung lại gặp Tào Thiệu.
Cô ta cũng không quan tâm đến việc có nhiều người mà thất lễ hay gì gì đó, dứt khoát kéo tay áo Tào Thiệu lôi hắn sang một bên. Dù sao thì cha và anh trai cô ta đều là đồ vô dụng rồi, Tôn Ngọc Dung đã sớm biết rằng mình có lẽ sẽ không thể gả vào nhà nào tốt, ngoại trừ việc giả vờ làm ra vẻ, cô ta cũng không quan tâm lắm đến những đức tính của phụ nữ nên làm việc rất tùy hứng.
"Làm gì vậy?"
Tào Thiệu vô cùng chán ghét hất tay cô ta ra, quay lưng về phía khách khứa, vẻ mặt lạnh lùng.
May là con cái nhà huân quý đã quen biết nhau từ nhỏ, Tôn Ngọc Dung và Tào Thiệu lại càng không thể có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào, người lớn thấy vậy cũng chỉ cười.
Tôn Ngọc Dung nhìn hắn chằm chằm, ngạc nhiên nói: "Anh không định cưới Vân Châu nữa sao?"
Sắc mặt Tào Thiệu càng lạnh hơn, sự giáo dưỡng của công tử khiến hắn nuốt hai chữ "nói bậy" xuống, nhưng lại liếc mắt nhìn Tôn Ngọc Dung thể hiện ra ý tương tự.
Tôn Ngọc Dung: "Anh trừng mắt với tôi có tác dụng gì, chính miệng mẹ anh nói đấy."
Cô ta thuật lại tình hình lúc đó.
Tựa như có cơn gió lạnh thổi qua, làm cho sự ghét bỏ và khó chịu trên mặt Tào Thiệu đông lại thành băng.
Tôn Ngọc Dung hiểu ra mọi chuyện rồi.
Cô ta liếc mắt nhìn về phía Phan thị, cau mày nói: "Tôi ghét Vân Châu, chỉ muốn cô ta ngã vào đống phân chó, nhưng tất cả những gia đình có danh tiếng trong kinh thành đều biết hai người là một đôi, sao anh có thể để chuyện hôn sự như vậy chứ?"
Con gái nhà lành bị hủy hôn, có khi sẽ khiến người ta phải chết đó!
Tôn Ngọc Dung chỉ muốn dập tắt khí thế của Lý Vân Châu thôi, chứ chơi với nhau từ nhỏ, cô ta không muốn nghe tin Lý Vân Châu nhất thời nghĩ quẩn làm chuyện ngu ngốc, cho dù không lâu trước đây Lý Vân Châu mới tát cô ta một cái.
Tào Thiệu như người mất hồn, mắt thì nhìn vào Tôn Ngọc Dung, nhưng thực ra chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôn Ngọc Dung không thích bầu bạn với kẻ ngốc, cô ta đành chạy về bên cạnh mẹ mình.
Tề Quốc công Tôn Siêu quá béo, một mình ngồi một cỗ xe ngựa, thế tử Tôn Quảng Phúc đoán có tin tức lớn, bất chấp sự ghét bỏ của mẹ và em gái, cũng chen thân hình béo ục vào cỗ xe ngựa thứ hai.
Tôn Ngọc Dung thật sự rất lo lắng: "Mẹ ơi, xe của chúng ta sẽ không sụp chứ?"
Tề Quốc công phu nhân nhìn đứa con trai béo bởi vì tuổi còn trẻ nên dù sao cũng gầy hơn ông chồng nhà mình một chút: "Chắc là không đâu nhỉ?"
Tôn Quảng Phúc: "Được rồi, đừng chê bai con nữa, vừa rồi em nói gì với Tào Thiệu vậy?"
Chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài, Tôn Ngọc Dung cũng không giấu anh trai.
Tôn Quảng Phúc đảo mắt một vòng, đột nhiên cười khà khà, vỗ tay nói: "Nếu Tào Thiệu không cưới Vân Châu, vậy chẳng phải anh có cơ hội rồi sao?"
Mặc dù tướng mạo của anh ta chỉ ở mức trung bình, còn béo nữa, nhưng tước vị Quốc công được truyền từ đời này sang đời khác của gia tộc là sự thật, bài vị tổ tiên nhà họ Tôn và bài vị tổ tiên Lý gia còn được đặt cùng nhau trong các Công Thần cơ!
Tề Quốc công phu nhân: "..."
Tôn Ngọc Dung: "..."
Khách khứa đã giải tán, Tào Thiệu vẫn đứng trước bức bình phong ở tiền viện như tượng gỗ.
Phan thị đoán được Tôn Ngọc Dung đã báo tin cho con trai, nên bà ta trở về hậu trạch luôn.
Bà ta biết con trai sẽ đau khổ, nhưng bà ta phải khiến con trai hoàn toàn hết hy vọng. Sự việc đã đến mức này, tin tức "Tiểu quốc cữu chỉ coi Lý Vân Châu như em gái" sẽ nhanh chóng được lan truyền khắp giới huân quý. Với sự kiêu ngạo của Lý gia, thì ngay cả khi bà ta đột nhiên thay đổi ý định, đích thân gọi bà mối đi cầu hôn, thì Lý gia cũng sẽ không bao giờ gật đầu đồng ý.
Đau khổ thì đau khổ, một thời gian nữa sẽ ổn thôi, đợi bà ta cưới cho con trai một người vợ hiền dịu xinh đẹp, thì con trai còn nhớ đến Lý Vân Châu được nữa không?