Gả Cho Quốc Cửu

Chương 10

Tào Thiệu không nói nhưng đôi mắt phượng của hắn đã để lộ tình ý vô hạn.

Đúng lúc ấy, những đám tuỳ tùng đang canh gác tại ngã rẽ ở sườn núi hô lên một tiếng, báo hiệu có khách đến.

Tào Thiệu lập tức đứng dậy chuyển sang một bên để bảo vệ Lý Vân Châu.

“Là anh em Tôn gia đang qua đây.”

Lý Vân Châu tỏ ra chán ghét, nghiêng đầu nhìn ra ngoài đình, không thèm để ý tới anh em Tôn gia kia.

Chỉ là nàng không biết, Tôn Ngọc Dung đích thân đến đây hôm nay là vì để gặp nàng!

Kể từ khi Lý Ung liên tục bại trận, Tôn Ngọc Dung đã sớm muốn chế nhạo Lý Vân Châu một phen. Để có thể “tình cờ” gặp Lý Vân Châu ở nơi này, cô ta đã không ngần ngại sai người âm thầm theo dõi đường đi nước bước của Lý Vân Châu!

“Trời đất, khéo quá, Vân Châu à, cô cũng đến đây ngắm cảnh sao?”

Tôn Ngọc Dung thở hồng hộc bước nhanh qua khúc quanh, khi nhìn thấy chủ tớ mấy người đang ngồi trong đình hóng gió thì ánh mắt cô ta sáng lên, nhanh chân bước vào đình hóng gió, ngồi xuống đối diện Lý Vân Châu.

Lý Vân Châu thờ ơ liếc Tôn Ngọc Dung một cái.

Tôn Ngọc Dung vui sướиɠ khi người khác gặp họa, cười nói: “Sao nhìn cô không vui vậy Vân Châu? Là do Ninh Quốc công xuất binh bất lợi ư?”

Lý Vân Châu cụp mắt im lặng.

Tôn Ngọc Dung quét mắt qua tên anh trai háo sắc đang ngồi cạnh Tào Thiệu gần đó, trong lòng cô ta vui vẻ, lại tiếp tục quanh co vòng vo buông lời châm chọc Lý gia.

Chỉ là cô ta mới vừa mở miệng thì Lý Vân Châu đột nhiên giơ tay, một bạt tay với lực vừa đủ rớt xuống mặt Tôn Ngọc Dung.

Bốp—

Tôn Ngọc Dung sững sờ, Tôn Quảng Phúc đang giằng co với Tào Thiệu cách đó không xa lập tức quay đầu lại, đã thấy Tôn Ngọc Dung một tay ôm mặt đứng dậy, trừng mắt lớn giọng hỏi Lý Vân Châu: “Cô đánh tôi?”

Lý Vân Châu như nghe thấy điều gì đó buồn cười, vừa lau tay vừa nhẹ giọng nói: “Hỏi thừa, cô không thấy đau à?”

Với thân phận của Lý Vân Châu, nếu nàng ra tay với dân thường có thể bị coi là ỷ mạnh hϊếp yếu nhưng nếu đánh Tôn Ngọc Dung xuất thân từ tầng lớp huân quý giống nàng thì việc quái gì phải do dự.

Tôn Ngọc Dung hỏi: “…Mắc gì đánh tôi?”

Lý Vân Châu đáp: “Ai kêu cô làm phiền tới sự yên tĩnh của tôi.”

Tôn Ngọc Dung tức giận chỉ xuống dưới chân nói: “Nơi này không phải nhà của cô, tôi muốn nói gì thì nói, cô cản được chắc?”

“Cản được hay không thì tôi vẫn sẽ đánh cô đấy, cô làm gì được tôi chắc?”

Tôn Ngọc Dung: “…”

Cái con người không biết lý lẽ này!!!

Tôn Ngọc Dung vô thức muốn nhào qua đánh lại Vân Châu một chút nhưng cô ta thừa biết Vân Châu ít nhiều cũng có tí võ nghệ, hồi còn nhỏ đã bị Vân Châu đánh cho khóc bù lu bù loa đấy thôi!

Tôn Ngọc Dung tức giận, hậm hực giậm chân: “Anh à, anh còn không mau lại đây nữa!”

Tôn Quảng Phúc cũng muốn ra tay nhưng anh ta vừa cất bước thì Tào Thiệu đã chặn trước mặt: “Chuyện lông gà vỏ tỏi của mấy cô gái thôi mà, Tôn huynh muốn xen vào không sợ bị người đời chê cười sao?”

Tôn Quảng Phúc đánh không lại Tào Thiệu, hơn nữa anh ta cũng không thật sự định đánh Vân Châu. Anh ta nhìn đến mỹ nhân cao ngạo đang ngồi đằng kia, nuốt nuốt nước miếng, quay sang nói với em gái nhà mình: “Ngọc Dung à, đúng thật là do em ồn ào làm phiền tới em gái Vân Châu còn gì, em nhận lỗi một chút cho qua chuyện đi.”

Tôn Ngọc Dung: “…”

Cái loại anh trai chó má gì vậy chứ, vứt đi!

Tôn Ngọc Dung là cái tên quá quen thuộc với đám khuê tú trong kinh thành, thường xuyên bất hòa vì lời qua tiếng lại, nên khi phát hiện điểm yếu của Lý Vân Châu thì cô ta lập tức chạy tới để cười nhạo một phen.

Ai mà ngờ Lý Vân Châu lại chẳng thèm cùng cô ta tranh cãi mà dứt khoát ra tay luôn!

Tôn Ngọc Dung không thể đè đầu cưỡi cổ Lý Vân Châu, còn anh trai của cô ta là Tôn Quảng Phúc thì lại vô tích sự chẳng giúp được gì. Sau khi hai anh em Tôn gia rời đi, không khí trong đình mới yên tĩnh trở lại.

Tào Thiệu thấy Lý Vân Châu đang thưởng thức phong cảnh hữu tình như thể tâm trạng chẳng bị ảnh hưởng chút nào, chẳng qua khi hắn nhìn đến khóe môi đang mấp máy của nàng, liền đoán chừng trong lòng nàng vẫn còn đang tức giận lắm đây.

Tào Thiệu đi qua nhẹ nhàng vỗ đầu nàng: “Cô ta chỉ là con quạ đen thôi, em đừng so đo làm gì, không đáng.”