Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập

Chương 5

Theo tiếng nói, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào.

Người đàn ông cao lớn chân dài, phải trên 1m85, mặc một bộ quân trang xanh lá, rất đẹp trai, khí tràng cũng rất cường đại. Đường nét ngũ quan của người đàn ông sạch sẽ dứt khoát, mày kiếm mắt sao, là kiểu nhìn một lần không phải cực kỳ kinh diễm, nhưng nhìn một lần liền không quên được.

Rất hợp mắt của Tô Mạt.

Người phụ nữ cũng không thấp, đoán chừng cao 1m7, mặc áo sơ mi ca rô phối với quần đen, tết hai bím tóc, là kiểu sửa soạn rất được hoan nghênh ở thời đại này. Cô gái mày đậm mắt to, tướng mạo khá thanh tú, rất phù hợp thẩm mỹ của thời đại này.

“Ể, thanh niên trí thức Tô, cô tỉnh rồi?” Lục Tiểu Lan đi vào, thấy Tô Mạt đang ngồi trên giường bệnh, vội vàng đi lên đỡ cô dựa vào đầu giường.

“Cảm thấy thế nào? Đói không? Tôi mang cháo cho cô, ninh từ gạo trắng, ngon lắm, lát nữa cô ăn một chút.”

Tô Mạt cảm kích cười với Lục Tiểu Lan: “Cảm ơn, hai ngày nay làm phiền cô rồi.”

Tuy cô không tỉnh nhưng vẫn có chút tri giác, biết hai ngày qua luôn có một cô gái chăm sóc cô.

“Không cần khách sáo, mọi người đều là đồng chí cách mạng. Tôi tên Lục Tiểu Lan, cha tôi chính là bí thư của đại đội, đây là anh tôi, Lục Trường Chinh, là người cứu cô từ dưới sông lên.”

“Cảm ơn anh, đồng chí Lục.” Tô Mạt vội vàng cảm ơn, đây  là ơn cứu mạng đó.

“Không có gì.” Lục Trường Chinh khẽ gật đầu, đặt hộp cơm cầm trong tay lên bàn, sau đó đi ra.

“Cô sốt hai ngày không tỉnh, khiến bác sĩ ở trạm y tế sầu muốn chết, còn không tỉnh lại, đoán chừng phải đưa cô vào bệnh viện huyện.” Lục Tiểu Lan thẳng thắn thoải mái.

“Gây phiền phức cho mọi người rồi.” Lúc này, miệng ngọt một chút, tích cực cảm ơn là đúng rồi.

Không phải là gây phiền phức sao, trong đội bận vụ thu, đã không có người chăm sóc cô, để anh ba cô ấy chăm một chút, cuối cùng vẫn phải xin nghỉ tới chăm.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lục Tiểu Lan lại nói lời ấm áp.

“Vụ thu rất mệt, cô vừa tới, không thích ứng được cũng bình thường. Lần sau mệt quá thì phải nói với đại đội trưởng, nhờ anh ấy đổi một công việc nhẹ nhàng một chút, nếu không mệt đổ bệnh ra, vừa tốn tiền lại lỡ dở kiếm điểm công.”

Lục Tiểu Lan vừa nói vừa mở hộp cơm ra, lấy bát trên bàn múc nửa bát cháo.

Mùi thơm của gạo bay ra, Tô Mạt đói bụng hai ngày lập tức sôi bụng “ột ột”.

Tô Mạt ngại ngùng đỏ mặt.

Lục Tiểu Lan đưa cháo cho Tô Mạt, cười nói: “Mau ăn đi, hai ngày không ăn gì rồi, chắc chắn đói.”

Tô Mạt vừa bưng cháo lên, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Lục Trường Chinh dẫn bác sĩ tới, Tô Mạt chỉ đành bỏ cháo xuống.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Tô Mạt, sau khi xác định cô đã hạ sốt, liền bảo cô thu dọn, có thể xuất viện rồi.

Thời này, nông dân kiếm chút tiền không dễ, bình thường bị ốm đều là tự dùng phương thức dân gian, không qua được mới sẽ tới trạm y tế kê chút thuốc, rất ít người nằm viện, cho nên giường bệnh của trạm y tế công xã thường trống. Bây giờ đang vụ thu, càng khỏi phải nói.

Bác sĩ cũng là người thấu đáo, có thể xuất viện đều sẽ không giữ người lại.

Đợi sau khi bác sĩ rời khỏi, Tô Mạt húp vài ba miếng cháo. Lúc chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đang mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, không khỏi thẹn thùng. May mà ngực nguyên chủ không lớn, nếu không thì ngại chết.

“Tiểu Lan, cô biết đồ của tôi ở đâu không?” Tô Mạt hơi che ngực, có hơi ngại ngùng hỏi.

Lục Tiểu Lan đưa cái túi vải mới mang tới cho Tô Mạt: “Ơ đây, tôi đã giặt sạch sẽ cho cô rồi, cô mau thay vào đi.”

Nói xong, cùng Lục Trường Chinh ra ngoài.