Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 21:

“Bạch Linh Lung!”

Bạch lão tam bị cô mắng chửi sỉ nhục như thế, độc ác gọi tên của cô.

Bạch Linh Lung biết Bạch lão tam là một con rắn độc, nhưng mà cô cũng không sợ ông ta, dời đề tài về phía ông ta: “Bạch lão tam, Bạch Kiến Nhân là con riêng do mụ đĩ già tằng tịu với trai bên ngoài, ông cũng như thế thôi, ông là con trai của ông già mất nết này và quả phụ họ Liêu kia, ông...”

“Câm miệng!”

Lão già họ Bạch đột nhiên tức giận rít gào, cầm gậy chỉ thẳng vào người cô uy hϊếp.

“Sao nào, còn định uy hϊếp tôi nữa à?”

Bạch Linh Lung cười nhẹo, cầm lấy cây gậy chuẩn bị sẵn sàng nhào lên đánh lộn bất cứ lúc nào, gân cổ lên nói to: “Lúc trước ông và quả phụ Liêu cùng nhau chui vào cỏ khô, nói lên thân thế của Bạch lão tam, bị tôi và Bạch Tuyết Mai nghe thấy. Lúc đó ông uy hϊếp chúng tôi không được nói ra ngoài. Khi đó tôi còn nhỏ, sợ bị ông bán vào thâm sơn cùng cốc, cho nên mới phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”

“Lúc trước ông muốn nuôi đứa con riêng của quả phụ Liêu, bán đứa con gái do mụ đĩ già kia sinh đi đổi lấy hai cân gạo, dựa theo tính cách ác độc của ông, ông thật sự có thể đi bán cháu gái luôn.”

“Họ Bạch, hiện tại tôi cũng không ngại nói cho ông biết, tôi đã trưởng thành rồi, hiện tại tôi và nhà họ Bạch mấy người chỉ còn có thù, tôi sẽ không sợ nữa.”

“Đám người rác rưởi cặn bã đê tiện da^ʍ loàng đến không biên giới như mấy người không coi hai mẹ con tôi là người, hiện tại vì muốn trèo cao ăn sung mặc sướиɠ, đều ước gì có thể gϊếŧ chết hai mẹ con chúng tôi, tôi sẽ không chừa cho mấy người bất cứ mặt mũi nào, tôi sẽ báo cho tất cả mọi người trong thiên hạ này biết mấy chuyện thiếu đạo đức mà cả nhà mấy người làm, để cho cả huyện Dương thành Đàm này đều biết cả nhà mấy người đều là một đám khốn nạn thối tha.”

“Hai tên già mất nết mấy người tằng tịu với người ngoài, ghê tởm lại không biết xấu hổ, hiện tại Bạch Kiến Nhân cũng bắt chước theo mấy người, tập trung tinh thần nghiên cứu cách bò lên giường phụ nữ, muốn khởi nghiệp bằng nghề chạn vương.”

“Hiện tại mẹ của tôi đang phẫu thuật, tôi không có thời gian rảnh để xử lý mấy người, chờ mẹ của tôi chuyển nguy thành an, tôi lại đưa mấy người đi cạo đầu âm dương hết.”

Bạch Linh Lung cố ý lôi mấy chuyện dơ bẩn này ra nói ở ngoài công cộng, tên cặn bã rác rưởi Bạch Kiến Nhân này thật sự rất khốn nạn, cũng có được một ít bản lĩnh âm độc xấu xa, nếu không thì ông ta cũng không thể nào bò từ vùng sơn thôn hẻo lánh đến chức vị lãnh đạo của nhà máy quốc doanh thành phố được.

Ông ta đi vào thành phố làm việc gần mười năm, ở nơi này chắc chắn có rất nhiều mối quan hệ, hôm nay ông ta bị mất mặt như thế, sau này chắc chắn sẽ sai khiến người ra tay xử lý cô.

Bạch Linh Lung cũng không sợ ông ta trả thù, cô chủ yếu là lo lắng cho mẹ, hôm nay cô nói hết mấy chuyện dơ bẩn này ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thể làm nhà họ Bạch hỗn loạn đấu tranh nội bộ, cũng có thể tạo ra không ít phiền phức cho Bạch Kiến Nhân, ít nhiều gì cũng có thể làm cho ông ta không dám lộn xộn trong vài ba bữa.

“Cái tên Bạch Kiến Nhân kia làm việc ở đơn vị nào thế?”

“Không biết, một người không có phẩm hạnh như ông ta, sao lại lên chức cán bộ được hay vậy?”

“Không phải con của ông ta đã nói rồi sao? Khởi nghiệp bằng nghề chạn vương đó.”

“Có lẽ không phải là đơn vị cơ quan nào đâu, có lẽ là đơn vị quốc doanh, tôi đi hỏi thăm một chút mới được.”

“Tôi cũng phải về hỏi thăm chú họ mình mới được, hỏi xem ông ta là người đơn vị nào, hai tên già mất nết kia đều tằng tịu với người ngoài, ông ta cũng giống thế, thành phố Đàm chúng ta sao có thể cho phép loại người như thế này làm cán bộ chứ?”

“Cả gia đình kia đều không phải loại người tốt lành gì, con gái ông ta cũng không phải người dễ chọc.”

“...”