Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 17:

Chờ bà mối bla bla nói xong câu chuyện tràn đầy tính hí kịch này xong, biểu cảm trên mặt Chu Lan Bình thay đổi vài lần, cuối cùng cũng vui vẻ cười to.

“Tĩnh Xuyên, dì biết rồi, con và đồng chí nữ người ta vừa mới gặp mặt quen biết, cho dù có thích, có hảo cảm thì cứ vội vàng chạy qua đó cầu hôn như thế cũng sẽ rất đường đột.”

“Con đừng có gấp, hiện tại mẹ của cô gái kia còn đang phẫu thuật, để dì đi theo con đến bệnh viện trước, chờ mẹ của cô ấy phẫu thuật thành công, chuyển nguy thành an rồi, phụ huynh của đôi bên gặp nhau, chúng ta lại cẩn thận đàm phán chuyện này sau.”

Ở phương diện này, Lục Tĩnh Xuyên cũng coi như là lần đầu tiên thực hiện, không hiểu biết quy trình, nhưng mà anh cũng biết rõ hôn nhân là chuyện lớn, phải tôn trọng người lớn trong gia đình, anh có thể không suy xét đến người nhà họ Bạch, nhưng mà nhất định phải tôn trọng mẹ của cô, đúng là cần phải thương lượng cẩn thận với mẹ của cô thì mới coi như là không thất lễ.

Hai mẹ con nhà Chu Lan Bình cũng đi theo anh đến bệnh viện, trên đường đến đây bà mối cũng đã nói tình hình nhà họ Bạch cho bọn họ nghe, thật ra bà ấy cũng không biết quá nhiều, nhưng ngày hôm qua lúc Bạch Linh Lung cãi nhau với cha của cô, bà ấy cũng đứng ở bên cạnh nghe, đoán nhà họ Bạch có lẽ cũng là một gia đình rất phiền phức, báo trước tình hình lúc đó cho vợ của bí thư biết.

Lúc mấy người bọn họ đến thì cuộc phẫu thuật còn chưa kết thúc, Bạch Linh Lung cô đơn ở trước cửa phòng chờ, đứng từ xa nhìn cảm thấy có chút lẻ loi hiu quạnh.

“Linh Lung.”

Lục Tĩnh Xuyên đi về phía cô, trong tay còn cầm theo một cái túi nhỏ, chân anh dài nên đi rất nhanh, bỏ mấy người còn lại ở đằng xa.

Thấy anh đi nhanh như thế, còn gọi người ta là “Linh Lung” vô cùng thân mật, Tống Thao đảo mắt lia lịa, cười hì hì nói với mẹ mình: “Mẹ, con cảm thấy lần này anh Tĩnh nghiêm túc thật đó.”

“Chúng ta đi qua đó làm quen trước đã.”

Chu Lan Bình cũng ngóng trông cháu trai có thể kết hôn cưới vợ sớm, năm nay anh cũng hai mươi ba tuổi rồi, đã đến lứa tuổi kết hôn từ lâu, chẳng qua mấy năm nay anh ở bộ đội tập trung làm sự nghiệp, không có thời gian rảnh để tìm bạn gái, thật ra cả gia đình bọn họ đều rất lo lắng cho vấn đề hôn nhân của anh.

Lần này lại là chính anh vừa ý một cô gái, nếu có thể thành công thì không chỉ em gái bà ấy yên tâm mà cha mẹ và bà con họ hàng bà ấy cũng yên lòng.

Bạch Linh Lung thấy anh đi rồi lại quay về, còn dẫn theo vài người đến, bà mối cũng có mặt, mày giật tăng tăng, ánh mắt nhìn về phía Chu Lan Bình ăn mặc gọn gàng ngay ngắn, trong lòng đã có phán đoán, có lẽ đây mới là dì của anh.

Chờ mấy người dì đi đến gần, Lục Tĩnh Xuyên mới giới thiệu cho cô: “Linh Lung, đây là dì của anh, tên là Chu Lan Bình, đây là Tống Thao, em họ của anh.”

“Chào bác, chào đồng chí Tống.” Bạch Linh Lung chủ động chào hỏi.

Chu Lan Bình nhìn về phía cô, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, tuy rằng là người nông thôn nhưng ngũ quan lại xinh đẹp thanh thoát, trắng trẻo đẹp đẽ, không thoa son trát phấn lại còn xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái đã trang điểm tỉ mỉ trong thành phố rất nhiều.

Cô ăn mặc mộc mạc đơn giản, quần áo sạch sẽ gọn gàng, dáng người cao gầy thon thả, cao hơn đại đa số con gái ở phương nam.

Quan trọng nhất chính là ánh mắt của cô trong suốt sạch sẽ, không hề có chút tạp chất nào, nhìn thấy bà ấy cũng không hề hồi hộp sợ sệt, biểu hiện tự nhiên hào phóng, đúng là một cô gái rất tốt.”