Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 11:

“Linh Lung, mẹ của em bị thương khu vực vào thế?” Lục Tĩnh Xuyên chủ động hỏi.

“Đầu.”

Bạch Linh Lung chỉ vào phần đầu bên phải của mình, nói đến việc này thì gương mặt lập tức thay đổi, mặt mũi tràn ngập âm u nguy hiểm: “Thằng cha khốn nạn của tôi nɠɵạı ŧìиɧ, bám váy được con gái vừa mới chết chồng của cấp trên, lúc ăn tết về nhà thì buộc mẹ tôi phải ly hôn, có lẽ mẹ của tôi đoán được ông ta có người khác ở bên ngoài, lúc đó không đồng ý.”

“Đám súc sinh khốn nạn nhà họ Bạch muốn bám lấy ông ta hưởng phúc, cả ngày nghĩ đủ cách buộc mẹ của tôi, ngày hôm qua đánh nhau với bọn họ. Bọn họ người đông thế mạnh, tôi sơ suất một chút, không kịp bảo vệ mẹ của tôi, mẹ tôi bị mụ đĩ già kia đập cho một gậy, lúc đó đã mất máu quá nhiều hôn mê ngất đi ngay.”

“Em định xử lý thằng cha khốn nạn kia như thế nào?”

Tuy rằng Lục Tĩnh Xuyên mới vừa quen biết cô thôi, nhưng cũng đã hiểu được tính cách và tính tình của cô, cô chắc chắn sẽ không tha cho đối phương một cách dễ dàng.

“Nếu ông ta vô tình thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.” Bạch Linh Lung lạnh nhạt trả lời.

Cô đã tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cũng tiếp thu luôn nỗi oán hận của nguyên chủ đối với Bạch Kiến Nhân, cuộc cãi vã tối hôm qua cũng đã làm chút tình cảm cuối cùng của “cô” dành cho cha biến mất sạch sẽ.

Cho dù hôm nay cô không chiếm cứ cơ thể của nguyên chủ, dựa theo tính cách đanh đá lại có thù nhất định sẽ báo của nguyên chủ, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý tên cặn bã kia, làm ông ta không có ngày tháng yên bình.

Lục Tĩnh Xuyên cũng đã hiểu, cô không có bất cứ tình cảm gì với cha và những thành viên khác trong gia đình, hiện tại cô không trả thù ngay chính là vì cô còn cần ở nơi này chăm bệnh, tạm thời còn không thể phân thân đi xử lý chuyện này.

Lúc này anh đột nhiên nhớ đến một chút, hỏi cô: “Linh Lung, mẹ của em đang ở đây chờ phẫu thuật, vì sao em còn chạy đi xem mắt nữa.”

Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Bạch Linh Lung có hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật giải thích: “Tôi không có tiền, mẹ tôi phải phẫu thuật, cần gấp hai trăm đồng đóng tiền viện phí, dì của anh giới thiệu đối tượng cho tôi, nói là nếu thành công sẽ có hai trăm đồng tiền lễ hỏi, vừa lúc đủ để đóng tiền phẫu thuật, cho nên tôi mới đi.”

Lục Tĩnh Xuyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thật sự không dám tin, nhíu mày nghi ngờ nói: “Dì của anh nói?”

Lúc Bạch Linh Lung đang định trả lời “đúng vậy” thì người phụ nữ trung niên giục cô chạy đi xem mắt hồi sáng chạy hồng hộc đến, còn cách nhau rất xa cũng đã cảm nhận được vẻ tức giận trên mặt bà ấy, bà ấy cất cao giọng, tràn ngập bực bội nói: “Cô bé họ Bạch kia, không phải sáng nay cô đã đồng ý sẽ đi xem mắt rồi sao?”

“Sao cô lại lật lòng, nói chuyện không giữ lời như thế chứ?”

“Cô cố ý chơi tôi à?”

“Tôi có lòng tốt giúp cô, sao cô lại chơi tôi như thế chứ?”

Bạch Linh Lung ngơ ngác nói: “Tôi có đi mà.”

“Cô đi rồi?”

Người phụ nữ trung niên xông đến trước mặt cô, nhìn thoáng qua Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh, bla bla nói: “Cô đi, vậy sao lúc nãy bà già họ Phan kia còn chạy đến trước mặt tôi khoe khoang thổi phồng, nói là đồng chí Lộ đang xem mắt với cháu gái của bà ta.”

Họ Phan? Cháu gái?

Trong đầu Bạch Linh Lung lóe lên thứ gì đó, một phỏng đoán hoang đường hiện lên, chỉ vào bà ấy, lại quay đầu hỏi Lục Tĩnh Xuyên: “Thím này có phải dì của anh không?”

“Không phải.” Lục Tĩnh Xuyên lắc đầu.