“Phụt!”
Mụ đĩ già này lúc nãy cũng đã bị thương, máu đang nghẹn ở cổ họng, lần này thì tức giận đến mức phun máu.
Bạch Linh Lung thấy bà ta như thế, lại không hề thương hại chút nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng sung sướиɠ vì đã báo được thù, tiếp tục lớn tiếng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà ta: “Thằng con trai út mà bà cưng nhất không phải là con của bà, là con của quả phụ họ Liêu mà bà ghét nhất. Bà con nuôi con trai của bà ta lớn đến như thế, gặp chuyện gì cũng bao che cho tên kia, có được thứ gì tốt cũng đều ưu tiên cho ông ta và Vương Tú Hồng, hiện tại còn bảo vệ cho cháu nội ruột của bà ta, chắc quả phụ Liêu đã âm thầm cười đến phát điên rồi.”
“Lúc trước tôi còn nghĩ chúng ta dù sao cũng là người một người, còn muốn giữ lại chút mặt mũi cho hai tên già mất nết mấy người, mẹ tôi cũng dạy dỗ tôi đừng nói ra ngoài, gặp chuyện gì cũng đều nhường nhịn không chấp nhặt với mấy người.”
“Nhưng mà mấy người thì sau, cứ hết lần này đến lần khác được voi đòi tiên, không coi chúng tôi là người thì cũng thôi đi, hiện tại lại vì tên cặn bã súc sinh kia mà muốn gϊếŧ chết hai mẹ con chúng tôi.”
“Hôm nay tôi cảnh cáo cho mấy người biết, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Bạch mấy người đâu, cho dù hai mẹ con tôi có chết thì cũng muốn kéo cả nhà mấy người theo làm đệm lưng.”
“Cả gia đình đều là thứ đồ đĩ đê tiện, tôi nhìn mấy người thêm một lần cũng đều cảm thấy buồn nôn, mấy người không ngoan ngoãn kẹp chặt đuôi làm người thì tôi lập tức bắt mấy người đi cạo đầu âm dương, đeo biển đi dạo, đi ăn đậu phộng.”
“Hừ!”
Nói xong, cô tiến lên trấn lột hết toàn bộ tiền bạc trên người bà ta, không chừa cho bà ta một đồng nào, còn tiếp tục uy hϊếp: “Bà ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn số tiền lương mà mấy năm nay mẹ tôi kiếm được đi, tôi sẽ đi về kiếm bà lấy. Nếu bà không đưa, tôi sẽ dùng Bạch Kiến Nhân để khai đao, không nói chuyện gì khác, chỉ riêng chuyện làm loạn quan hệ nam nữ cũng đã đủ để ông ta xuống điện Diêm Vương báo danh rồi.”
“Đó là cha của mày, cha mày gặp chuyện thì mày cũng chẳng được ích lợi gì.” Bà cụ Bạch tức giận cảnh cáo.
“Bà nói cứ như là ông ta không bị gì thì tôi được hưởng phúc vậy đó.”
Bạch Linh Lung cười lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét ghê tởm: “Tôi chỉ cần nghĩ đến chuyện trong cơ thể mình chảy dòng máu của gia đình dơ bẩn mấy người là tôi lại cảm thấy buồn nôn, tôi cũng phải xui tám kiếp mới dính phải một thằng cha khốn nạn như thế.”
Cô vừa nói xong, một y tá mặc áo blouse trắng chen từ trong đám người chạy ra, mặt mày vô cùng nghiêm túc nói: “Bạch Linh Lung, tôi tìm cô từ nãy đến giờ. Bác sĩ Ngụy bảo cô mau chạy về đi, tình hình của mẹ cô không được ổn lắm, cần phải phẫu thuật ngay, nếu chậm trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Cô chạy đi nhanh như một cơn gió, Lục Tĩnh Xuyên cúi đầu nhìn mớ quần áo bị quăng dưới chân mình, trước khi mấy người Vương Tú Hồng kịp lấy đi đã lên tiếng nói với mấy người xung quanh: “Đống quần áo và giày này, tổng cộng hai mươi đồng, có ai muốn mua không?”
“Không được bán.”
Lý Thúy Hoa và Vương Tú Hồng đồng thanh ngăn cản, hoang mang rối loạn chạy đến muốn giành lấy quần áo, nhưng Lục Tĩnh Xuyên không cho hai người bọn họ có cơ hội này, lại hỏi: “Hai mươi đồng, lấy đi hết đi.”