Trần Úy Nhiên giơ tay vỗ trán, không biết mình có nên xuống xe không.
Anh ấy cũng không muốn phá vỡ sự im lặng trong bầu không khí mờ ám này, nhưng việc trao đổi ánh mắt như chốn không người của họ khiến anh ấy không khỏi ghen tị.
Sự thật là anh ấy chỉ nhắc tới một câu anh hùng cứu mỹ nhân thôi, thậm chí nói chính xác nó còn chẳng phải anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vì giới tính của anh hùng, mỹ nhân hơi khác so với những gì mọi người biết.
Anh ấy không dám nói thẳng, tự thấy EQ của mình rất cao: “Hay là tôi lái xe đi thêm vòng nữa nhé?”
Xe đã tới cổng khu dân cư.
Trần Úy Nhiên rất hiểu lòng người: “Dù sao cũng chưa muộn lắm.”
Hà Xuyên Châu đẩy cửa xe ra, trước khi đi, cô khom người nói với họ một tiếng: “Ngủ ngon.”
Trần Úy Nhiên đưa tay ra ngoài cửa xe, vẫy liên tục về phía cô. Lúc quay đầu lại, anh ấy định bảo Châu Thác Hàng lên trước ngồi, không ngờ người anh em của mình đã nhìn chằm chằm chỗ trống không kia, hồn phách như trôi dạt theo người nào đó.
Anh ấy vô tội hỏi: “Anh hai à, bên ngoài mọc tiền sao?”
Châu Thác Hàng nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, động tác đóng cửa cũng rất vô tình. Khi ngồi lên ghế lái phụ, anh thắt dây an toàn, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, không có hứng nói chuyện với anh ấy.
Trần Úy Nhiên: “…” Lẽ nào mình làm gì sai sao?
Hà Xuyên Châu không bật đèn, đứng ở cửa lúc lâu, nhìn những đồ vật cũ kỹ chất đống trong phòng khách, chợt muốn thu dọn chúng.
Lần trước cô đã tống khứ tủ đầu giường cũ và kệ tivi sắp sập tới nơi ra ngoài, chừa ra được một không gian khá lớn, nhưng chiếc tủ đặt sách mới là vấn đề lớn. Kệ sách ở sát tường, cao khoảng nửa mét, ảnh hưởng nghiêm trọng tới ánh sáng trong phòng.
Hà Xuyên Châu suy đi tính lại, quyết định bắt đầu từ đồ gia dụng lớn chút, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn, ví dụ như bàn sách bằng gỗ từ thời ông bà tổ tiên nào đó.
Nhưng vừa ngồi xổm chưa được mười lăm phút, cô đã cảm thấy lưng mềm nhũn, nên quyết định tạm thời từ bỏ.
Khi đi vào nhà tắm tắm rửa, cô dùng gương soi lưng mình.
Không có vết bầm tím rõ rệt, cũng không đau mấy, có lẽ tới ngày mai vết thương mới hiện rõ lên. Vết thương ở vị trí này khiến cô không tự bôi thuốc được, chỉ có thể đợi tới ngày mai tới đồn cảnh sát, bảo Từ Ngọc xem cho cô.
Tới khi quay về phòng khách, đối diện với đống bài tập cấp ba trong ngăn kéo bàn sách, Hà Xuyên Châu không khỏi đau đầu. Cô thấy gay thật rồi, nếu không ai giúp cô, có lẽ năm sau hàng xóm dưới tầng thi đại học xong, cô vẫn chưa chuyển nhà đi được.
Cô ngồi xổm bên bàn, chất sách vở thành một đống, quyết tâm mai mang nó ra ngoài bán.
Trong lúc kiểm tra sách vở, thi thoảng chúng ta sẽ bắt gặp được chút bất ngờ, ví dụ như cô đã tìm được tập đề Toán mà Châu Thác Hàng từng làm mất.
Hà Xuyên Châu lật mấy trang, ngón tay kẹp vào mép tờ giấy, trang cô dừng lại vừa hay là những gì cô từng nháp vào đó khi nghĩ cách giải đề trước đây.
Khi cô giảng cho Châu Thác Hàng, thi thoảng, đúng hơn là vô cùng ít ỏi, nói hai ba lần mà đối phương vẫn không hiểu, cô sẽ cảm thấy người này đã hết thuốc chữa.
Bởi vì có những bài thật sự rất đơn giản.
Bình thường cô sẽ khéo léo kiến nghị: “Anh đi hỏi thầy cô đi, có thể tôi không thích hợp giảng bài lắm.”
Châu Thác Hàng chân thành hỏi lại: “Lòng kiên nhẫn của cô chỉ có chút xíu vậy thôi sao?”
Niềm tự tôn có thừa của Hà Xuyên Châu thường khiến cô lãng phí một khoảng thời gian khó lường trước sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ không quá sáng suốt này.
Cũng may Châu Thác Hàng thông minh hơn cô nghĩ chút, bình thường anh sẽ không làm lỡ dở thời gian của cô quá lâu. Khi cô bắt đầu không nhịn được, hít thật sâu, anh lại bộc phá kỹ năng giải đề của mình.
Tới nửa kỳ một năm lớp 11, thành tích học tập của Châu Thác Hàng đã ổn định, tiến bộ hơn. Sau Tết, anh đã chuyển sang lớp chọn, chính thức trở thành bạn cùng lớp với Hà Xuyên Châu.
Điều này khiến tới tận bây giờ, Hà Xuyên Châu vẫn còn hoài nghi khi đó anh đang lừa mình.
Không, cô có thể chắc chắn sự thật là vậy.
Hà Xuyên Châu dọn dẹp đồ đạc xong, chuyển nó tới cạnh cửa, rồi leo lên giường nằm nghỉ.
Có lẽ trận đấu đá trước đó đã khiến cô hao tâm tổn sức kha khá, lần này cơn buồn ngủ tới rất nhanh. Khi nửa tỉnh nửa mơ, cô chợt nhìn thấy cảnh Châu Thác Hàng lén tới thành phố A.
Trong cảnh tưởng như mơ như thật ấy, Châu Thác Hàng hay đi một mình trên phố. Từ bóng cây vắng người tới cổng trường học, hoặc trung tâm thành phố nhộn nhịp. Anh cúi đầu, y như những gì anh đã nói, lấy điện thoại ra chụp vô số cảnh sắc tươi đẹp, bóng hình cô đơn, lạc lõng trên phố phường.
Bóng hình trong mơ vẫn mang dáng vẻ của năm 18 tuổi.
Hà Xuyên Châu muốn đi tới bắt chuyện với anh, hỏi anh quay về định làm gì, nhưng lại thấy mình đứng rất xa, không thể lại gần.
Cô nghĩ với tính của Châu Thác Hàng, có lẽ anh sẽ không dám tiêu xài ở khi ở thành phố B. Đồng thời cô cũng thấy có người bạn như Trần Úy Nhiên, hình như anh cũng không cô độc đến thế nữa.
Anh sẽ không hở tí là nổi nóng, ngoại trừ sự khó gần kia, thi thoảng xúc phạm tới người khác ra, thành tích học tập của anh tốt như vậy, có lẽ vẫn sẽ được mọi người yêu mến, có thể vui vẻ học hành. Chỉ có kỳ nghỉ đông anh mới quay về thành phố A dạo chơi mấy ngày.
Vậy nên Hà Xuyên Châu không hiểu, cuộc sống đại học của anh tràn trề sức sống, nhộn nhịp, tại sao anh phải quay về thành phố A lạnh lẽo, không ai tiếp đón như vậy.
Sự nghi hoặc này quẩn quanh liên tục trong giấc mơ của cô, sau khi mơ màng một hồi, cô đã tỉnh hẳn.
Màn hình điện thoại đang sáng đã tắt đi, cô đưa tay cầm lên xem, thấy là tin nhắn Châu Thác Hàng gửi cho mình, nói sáng mai anh sẽ tới đón cô cùng tới bệnh viện, giọng điệu còn mang theo sự cương quyết, không cho chối từ.
Sau khi Hà Húc mất, Hà Xuyên Châu đã có một thói quen xấu.
Cô tắt hết toàn bộ phần mềm xã hội, thường hay chậm trễ trong việc trả lời những câu hỏi quan tâm, hỏi han của người khác. Sau khi đi làm, do nhịp sống khá nhanh, gần như cô không dùng mạng xã hội nữa. Khi rảnh rỗi, cô cũng hiếm khi trả lời tin nhắn trong giờ làm việc.
Lần này cô cũng liếc một cái rồi bỏ điện thoại xuống, mấy giây sau, cô lại cầm lên, trả lời: “Được.”
Ngày hôm sau, khi họ chụp phim xong, rời khỏi bệnh viện đã là buổi chiều.
Vết thương không có vấn đề gì lớn, nhưng do không xử lý kịp thời, vết bầm tím ở lưng tím tái tới đáng sợ, dài khoảng 20 phân, khiến y tá mới tới nhìn mà nổi da gà.
Hà Xuyên Châu quay về đồn, vừa vào cửa đã bị anh Hoàng giữ lại.
Anh Hoàng sầm mặt hỏi: “Tối qua khi về nhà, cô bị con trai của Đào Tiên Dũng đưa người tới đánh sao?”
Khả năng nghe của Thiệu Trí Tân luôn vượt ngoài giới hạn của loài người.
Cậu ngồi trong góc gần tường, anh Hoàng nói không to nhưng vừa dứt lời, cậu ấy còn phản ứng nhanh hơn cả Hà Xuyên Châu, ánh mắt lờ đờ lập tức tỉnh táo hẳn lên, đứng bật dậy, hét: “Không phải chứ, đội trưởng Hà bị người ta đánh sao?”
Tiếp đó, cậu ấy hoàn hồn lại, tức giận chửi bới: “Quá ngông cuồng, dựa vào đâu mà đánh bọn tôi? Liên quan gì tới bọn tôi chứ?”
Lời Hà Xuyên Châu muốn nói bị Thiệu Trí Tân cướp trắng, cô nhìn cậu, bình tĩnh đáp: “Ừm, sao anh biết?”
“Chắc chắn có nguồn cung cấp rồi, nếu không thì quá có lỗi với vị trí trong giang hồ của tôi rồi.” Anh Hoàng nắm tay cô, bảo cô quay một vòng, quan sát từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hà Xuyên Châu nói: “Tôi không sao, Châu Thác Hàng bị thương nặng hơn.”
Anh Hoàng giật giật khóe môi, chửi thề mấy tiếng, phát ti3t xong anh ấy vẫn không quên việc biểu dương: “Con người Thác Hàng được đấy, khi có chuyện thật sự dám xông lên.”
Hà Xuyên Châu ngập ngừng, nhân lúc không ai để ý, nói: “Vậy chi bằng anh ấy đừng xông lên còn hơn.”
Anh Hoàng vỗ vai cô, cười nói: “Làm gì đấy, làm gì đấy hả, xem thường người ta sao? Tôi thấy thật ra anh ấy chịu đòn giỏi phết, lần sau cô cho người ta thêm cơ hội thể hiện nữa đi.”
Từ Ngọc bất bình: “Mặc dù Quang Dật là doanh nghiệp lớn ở thành phố A, nhưng chưa tới mức có thể một tay che trời. Con trai Đào Tiên Dũng đúng là coi trời bằng vung.”
Cô ấy chạy tới gần Hà Xuyên Châu, thay đổi sắc mặt, đáng thương khẩn cầu: “Đội trưởng Hà, tôi không biết đánh nhau, hay là tối nay cô đưa tôi về nhé? Cảm ơn tình yêu nhiều.”
Thiệu Trí Tân vội vàng kiểm tra lịch trình, nói: “Không được, tôi cũng phải bảo bạn gái tôi qua đón tôi mới được.”
Người trong văn phòng đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Anh Hoàng tưởng mình bị điếc: “Cậu bảo bạn gái tới bảo vệ cậu á?”
“Đúng vậy.” Thiệu Trí Tân thản nhiên nói: “Cô ấy giỏi lắm. Nếu như không phải bố không cho cô ấy học trường cảnh sát, không chừng cô ấy cũng là đồng nghiệp của chúng ta đấy.”
Ánh mắt của Từ Ngọc hiện rõ sự bàng hoàng, kính phục, cô ấy tự ti nài nỉ: “Rốt cuộc cậu có ma lực gì chứ? Sao cậu lại tìm được bạn gái nhỉ? Chị đây cũng muốn yêu đương, cậu nói cho tôi biết làm thế nào để khiến người ta mê mệt đi.”
Thiệu Trí Tân ngứa đòn nói: “Duyên phận thôi.”
Mọi người hò hét, định lao lên đánh cậu ấy.
Tới chập tối, thành phố A chào đón khoảng thời gian nhộn nhịp nhất trong ngày.
Nhìn từ trên cao, dòng xe cộ nườm nượp vây kín những cung đường, gần như không có lối thoát. Trong bầu không khí thoang thoảng mùi thức ăn lẫn với mùi khói từ xe ô tô, khiến người ta khó lòng phân tách.
Đào Duệ Minh cũng phải chịu cảnh tắc đường. Cả ngày hôm nay cậu ta đều lang thang trên đường, không có nơi nào để đi, lại không muốn về nhà.
Đào Tư Duyệt gọi cho cậu ta hai cuộc, cậu ta đều không nghe, khi cậu ta bực bội, cậu ta càng cảm thấy khó chịu, tủi thân hơn.
Có một số điện thoại liên tục gửi lời mời kết bạn với Wechat của cậu ta, không biết sao lại biết được Wechat của cậu ta nữa.
Đào Duệ Minh chán chường ấn đồng ý. Đối phương lập tức gọi tới, đây là cách liên lạc cậu ta ghét nhất. Khi đó cậu ta đã muốn xóa người này, nhưng vì thật sự quá chán, không có gì để làm, cuối cùng cậu ta vẫn nhíu mày ấn nghe.
“Alo?”
Giọng điệu của đối phương vô cùng dịu dàng, không hề nhận ra sự bất lịch sự của cậu ta: “Chào cậu, cậu là Đào Duệ Minh đúng không? Tôi là Hàn Tùng Sơn, là bạn của bố cậu.”
Đào Duệ Minh nhớ lại, không có ấn tượng mấy, do vậy cậu ta bực bội đáp: “Được rồi đấy, cứ mười người thì có chín người nói là bạn của bố tôi, tôi chưa từng nghe bố tới nhắc tới ông. Ông là ai?”
Đối phương nói: “Cậu có thể xem tường nhà Wechat của tôi?”
Đào Duệ Minh nghẹn lời, cảm thấy sự thần bí của người này y như đầu óc ông ta có vấn đề. Cậu ta ấn vào Wechat của ông ta, tin đầu tiên là sự tiếc thương của anh ta trước cái chết của Đào Tiên Dũng: “Ông Đào đi yên nghỉ, chân thành tiếc thương.”
Ảnh đi kèm là ảnh chụp chung của ông ta và Đào Tiên Dũng, nhưng nhìn có vẻ là ảnh từ mười mấy năm trước.
Đào Duệ Minh phóng to ảnh lên, quan sát tỉ mỉ.
Người đàn ông đứng bên cạnh bố cậu ta cầm máy ảnh, cổ đeo thẻ nhân viên gì đó, không nhìn rõ được chữ.
Hai người dựa vào nhau, cười rạng rỡ, trông khá thân thiết.
Đào Duệ Minh quay về khung chat, trả lời: “Bố tôi chết rồi, cũng chôn cất rồi.”
Hàn Tùng Sơn nói: “Tôi biết.”
Đào Duệ Minh: “Ông có chuyện gì sao?”
Hàn Tùng Sơn gửi thêm bức ảnh nữa: “Thật ra đây là tin tôi viết.”