Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 42: C42: Nguyện vọng

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, toàn lớp đều sôi trào, cuối cùng cô gái chưa biểu đạt tâm ý của mình tủi thân ghé vào trong lòng bạn tốt của mình khóc thật lâu, đáng tiếc Biên Dịch lôi kéo Thẩm Lê rời đi sớm đã không còn bóng dáng.

Điện thoại của Biên Dịch bắt đầu đủ loại tin nhắn oanh tạc, một vài người quen biết trực tiếp hóng hớt, người không quen không dám hỏi trực tiếp, cũng hỏi thăm khắp nơi.

Chẳng qua người biết kỹ càng tỉ mỉ không nhiều lắm, Tống Gia Trạch đảm nhiệm nhân vật anh em tốt một cách đầy đủ, giữ kín như bưng, hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng cũng chỉ nói trước khi thi Đại học đã yêu nhau.

Cho dù như vậy, trên mạng vẫn truyền ra bức ảnh hai người tay cầm tay đứng chung một chỗ đêm nay, ảnh chụp hơi mơ hồ nhưng không ảnh hưởng đến việc mọi người nhìn ra độ xứng đôi của hai người.

Rất nhanh, lại có người đào ra bức ảnh bóng dáng mơ hồ hôm kỷ niệm ngày thành lập trường kia, so sánh thì có người cảm thấy giống cũng có người cảm thấy không giống.

Tóm lại chính là không tìm được người này trong trường học.

Bạn cùng phòng Vương Mập gãi gãi đầu, hỏi Tống Gia Trạch: “Cho nên cậu nói chị gái xinh đẹp, thật sự đúng là chị gái, xinh đẹp?”

Tống Gia Trạch: “Đương nhiên, tớ cũng không nói dối.”

- -

Ngày có thành tích là ngày 23.

Ngày đó dần dần đến gần, không thấy Biên Dịch lo lắng mấy, nhưng thật sự làm Thẩm Lê lo lắng không chịu được.

Ngay từ đầu là bởi vì không biết cậu muốn đi học ở đâu, lỡ như cách khá xa Giang Thành, vậy chẳng phải là biến thành tình yêu xa một tháng chỉ có thể gặp hai ba lần hay sao?

Nay đã khác xưa, Thẩm Lê không phải chị gái vì không muốn yêu xa mà sẽ suy xét chia tay, ý chí sắt đá nữa.

Cô luyến tiếc Biên Dịch.

Thậm chí bắt đầu nghĩ, sau khi yêu xa mỗi tháng hai người bay đến thành phố của đối phương tích góp một chồng vé máy bay thật dày, giống như cũng có thể xem như một loại lãng mạn khác.

Thẩm Lê nghĩ những thứ này đều cố tình không để Biên Dịch biết, sau khi cô tự mình hoà giải với bản thân, đã thản nhiên tiếp nhận chuyện còn chưa xảy ra cũng có thể sẽ không xảy ra.

Nhưng mà mấy hôm trước khi có thành tích, đột nhiên Thẩm Lê có lo lắng khác, cô không sợ Biên Dịch phát huy thất thường thi không tốt, nhưng luôn lo lắng cậu có thể điền sai thông tin, có thể sao chép nhầm đáp án trên giấy nháp hay không…

Thiên kỳ bách quái cách mất điểm diễn thử trong đầu Thẩm Lê một lần, từng vụ từng việc trong trận thi Đại học thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc này đều sẽ là một đòn trí mạng.

Trước đó Biên Dịch chưa nhận ra sự khác thường của Thẩm Lê, chỉ coi tâm tình của cô mấy hôm nay không tốt, cũng là có thể dỗ là dỗ, không dỗ được thì dựa cách tự thể nghiệm hấp dẫn lực chú ý của cô.

Cho đến khi một lần nào đó hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV, TV đang đưa tin về tình huống thi Đại học của tỉnh thành khác, cậu nhìn bộ dáng lo lắng của Thẩm Lê đột nhiên hỏi: “Chị đang lo lắng chuyện thi Đại học?”

Cô chậm rì rì quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một của cậu, giống như người thi Đại học không phải cậu vậy.

Lo lắng mấy ngày làm cô không ngủ ngon, cả ngày tâm sự nặng nề thật sự khó chịu. Thẩm Lê vô lại nghĩ, phàm là em trai biểu hiện một chút lo lắng, cô sẽ không lo lắng thay cậu đến mức như vậy.

Vì vậy cô nhìn cậu vài giây trong âm thanh bối cảnh phức tạp của biên tập viên nhanh chóng rõ ràng báo cáo tình huống thi Đại học, đột nhiên nhào qua ôm cổ cậu, cắn một cái thật mạnh, vô cớ gây rối nói: “Rõ ràng là em thi Đại học, vì sao em không lo lắng? Bản thân không lo lắng còn hại chị lo lắng thay em như vậy, phiền muốn chết!”

Giống như nói khẩu lệnh sai lầm vậy.

Một cắn xuống là rất nặng.

Biên Dịch bị đau, “shh” một tiếng, đầu hơi dịch về sau một chút, li3m bên miệng mình, không ngoài ý muốn nếm được một ít vị tanh ngọt.

Một tay cậu nhéo mềm thịt bên miệng Thẩm Lê, vừa muốn nói chuyện.

Bị trừng mắt nhìn một cái, vì thế lại ngoan ngoãn buông ra, hỏi cô: “Không tin em?”

“Tin.” Thẩm Lê nức nở một tiếng ngã vào trên người cậu: “Nhưng lỡ như ngựa mất móng trước thì làm sao bây giờ, lỡ như em không thi được top 3 của thành phố chị sẽ rất khổ sở, có thể là chị ảnh hưởng đến em hay không…”

Biên Dịch đau đầu: “Đừng đội cao mũ cho em, chị gái, trường học tốt ở Giang Thành nhiều như vậy, người có thiên phú lại nỗ lực cũng nhiều hơn, ai dám nói mình có thể nắm chắc top 3?”

Thẩm Lê đương nhiên biết, nhưng… Nhưng vẫn lo lắng có thể ảnh hưởng đến cậu hay không.

Biên Dịch nhìn ra, ôm người lên, trêu ghẹo cô: “Chị đừng nghĩ nhiều, dù sao cũng không tìm được người thứ hai có thể đốc thúc em học tập như chị.”

Để tránh việc internet quá lag, buổi tối ngày 23 mới có thành tích, sau khi Thẩm Lê nghiêm túc mà thảo luận mạng nhà ai tốt hơn nửa tiếng với Biên Dịch, lôi kéo cậu ngồi một tiếng ở trước màn hình máy tính trong nhà cậu, ấn vào giao diện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Có thể quá sớm hay không?” Biên Dịch hỏi cô.

Thẩm Lê bắt lấy tay cậu nghiêm túc nói: “Chúng ta phải nhân lúc máy tính chưa phản ứng lại, ấn vào kiểm tra.”

Biên Dịch: “…” Cậu không nên hỏi.

Không biết có phải cầu nguyện của Thẩm Lê có hiệu quả hay không, đến lúc kiểm tra, Biên Dịch là nhóm người đầu tiên ấn vào tra được thành tích.

[Biên Dịch, ngành khoa học và công nghệ, tổng điểm 699, toán 147, ngữ văn 127, tiếng Anh 143, Tổng điểm Lý 282]

Max điểm là 750.

Thẩm Lê nắm lấy tay Biên Dịch, cô biết đề thi năm nay rất khó, điểm này thoạt nhìn rất không tồi, nhưng cũng không quá hiểu tình huống hiện tại: “Em cảm thấy ổn không?”

Biên Dịch cười, ôm lấy cô từ trên ghế: “Còn ổn, không đến mức làm chị thất vọng.”

Sau khi tra được thành tích cần báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp, Chu Nguy nhận được tin nhắn của Biên Dịch lập tức gọi điện thoại đến, ông ấy có lẽ có thông đạo hiểu tình huống khác, trong giọng nói rất vui vẻ: “Trong trường nhất định là hạng nhất, người của tỉnh chúng ta thuộc thành phố của chúng ta cùng thành phố bên cạnh có cạnh tranh cũng biết khó mà nói, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra thì top 10 tỉnh không thành vấn đề.”

“Chúc mừng em, Đại học trong nước không có gì bất ngờ sẽ tùy em lựa chọn, hai ngày này suy nghĩ xem chọn ngành và trường học gì.”

Biên Dịch trầm thấp đáp lời.

Thẩm Lê cũng nghe thấy lời nói của Chu Nguy, cô ngừng lại, nuốt lời muốn nói trong miệng xuống.

Nhìn ra được Biên Dịch rất vui mừng.

Nỗ lực trả giá đạt được hồi báo ai không vui chứ.

Có lẽ trước đó cậu cũng lo lắng, chỉ là xuất phát từ niềm tin với chính mình, xuất phát từ tính cách dưỡng thành từ trước đến nay, lúc này mới thể hiện bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Vì vậy cô không hỏi cậu chuẩn bị học trường nào, chuẩn bị học ngành nào, tất cả những thứ đó nên để sau khi cậu suy nghĩ kỹ đưa ra quyết định, cô không thể quấy nhiễu cậu.

Đây là sự phụ trách với hai người.

Sau đó, danh sách thành tích được công bố, không sai biệt lắm so với lời nói của Chu Nguy, Biên Dịch không có duyên với top 3 thành phố, nhưng vững chắc vào top 10 tỉnh.

Chẳng qua, cho dù là điểm số thành phố cũng cắn rất chặt, vài tên phía trước căn bản không kém bao nhiêu.

Đến tận đây, tất cả mọi việc như có một cảm giác trần ai lạc định.

- -

Thẩm Lê vẫn luôn làm đà điểu đến trước ngày điền nguyện vọng.

Vốn dĩ cô đều chuẩn bị chờ kết quả trúng tuyển được công bố, tất cả mọi việc kết thúc lại chấp nhận hiện thực, mặc kệ Biên Dịch học Đại học ở đâu cô đều chấp nhận.

Nhưng một ngày trước khi mở thông đạo điền nguyện vọng, Biên Dịch đột nhiên nhận được điện thoại của người cha không quan tâm mình thời gian dài.

Lúc gọi đến Biên Dịch đang ăn cơm cùng Thẩm Lê, cậu buông đũa, dựa người về phía sau: “Có việc sao?”

“Ừm, Đại học B, máy tính.”

Thẩm Lê vốn dĩ không có hứng thú, nghe vậy nháy mắt nhìn qua, đôi mắt trong sáng.

Biên Dịch có cảm ứng ngẩng đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cậu lại rũ mắt xuống lần nữa, lạnh nhạt nói: “Chắc ông biết, tôi sẽ không nghe ông.”

Không biết bên kia nói gì đó, Biên Dịch rất lâu sau mới nói: “Được, ông chọn đi.”

Cúp điện thoại.

Trong miệng Thẩm Lê giả vờ giả vịt nhai một miếng rau xanh, nuốt xuống nỗ lực làm bộ không thèm để ý hỏi cậu: “Em muốn báo Đại học B sao?”

“Không thì sao?” Biên Dịch cầm đũa lên lần nữa, vẻ mặt đạm nhiên nói lời âu yếm làm người mặt đỏ tim đập: “Chị đều ở đây rồi, em còn có thể đi ra ngoài?”

Sau khi Thẩm Lê trầm mặc một lúc, cái miệng nhỏ nhếch lên, bắt đầu bắn như súng máy: “Hay là, em suy xét Thanh Bắc (Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh)? Đó chính là Đại học top 2 trong nước, em không muốn đi sao? Tất cả học sinh đều hướng đến hai trường này, nếu bỏ lỡ cơ hội sau này em sẽ hối hận sao? Em không cần làm quyết định này vì chị đâu, chị nói em nghe, sau này em hối hận không thể trách chị, chị không nhận đâu.”

Muốn nói như thế nào, giống như là chuyện lo âu rất lâu đột nhiên được giải quyết dễ dàng, vui vẻ tràn ngập trong nháy mắt. Nhưng lại rất nhanh đã giáng xuống, bởi vì cô rất mâu thuẫn, vừa hy vọng cậu có thể ở lại Giang Thành, vừa muốn hỏi cậu có suy xét đến Thanh Bắc hay không.

Cô không ngừng thử cậu.

“Thẩm Lê, em không cần những danh hào đó.” Thật ra cái liếc mắt vừa rồi của Thẩm Lê kia, chờ mong, kinh hỉ, kinh ngạc, cậu đã nhìn thấy hết, dường như trong nháy mắt, cậu đã hiểu Thẩm Lê mấy hôm nay muốn nói lại thôi, lúc cô đang lo lắng luôn nói rất nhiều: “Nói như vậy nhé, từ khi em nhận được thành tích đã không muốn đến Bắc Kinh, hiểu không?”

Thẩm Lê nhìn cậu, cả trái tim mềm như nước: “Vì sao không muốn đi, sinh viên của Thanh Bắc nói ra ngoài uy phong bao nhiêu.”

“Vậy vì sao chị chọn đi con đường nghệ thuật thế?” Biên Dịch hỏi lại: “Lão Chu nói, khi chị học cấp ba nỗ lực một phen cũng có thể vào Thanh Bắc.”

“Thầy ấy còn nói với em cái này? Chị đơn thuần là vì không muốn học khoa văn, thích vẽ tranh mà thôi.” Thẩm Lê nói.

Biên Dịch gật đầu, cười đến mức rất thiếu đánh: “Chị có thể vì yêu thích mà bỏ việc học, em không thể vì tình yêu mà bỏ Thanh Bắc à?”

“Em nói chuyện hẳn hoi.” Thẩm Lê trừng cậu: “Đừng nói chị giống như bỏ học, chị học cũng là máy chiến đấu trong các trường mỹ thuật được không!”

“Vậy cũng đừng nói đến Đại học B giống trường học tam lưu vậy, người ra cũng xếp hạng top 985.” Biên Dịch đứng lên, thấy cô cũng ăn xong rồi, kéo người lên sô pha, rất có ý muốn nằm trên đầu gối nói chuyện.

Thẩm Lê cứng cổ không nói gì, cô chính là mạnh miệng, rõ ràng vui mừng vì cậu muốn vào Đại học ở Giang Thành.

Biên Dịch thấy vậy, “chậc” một tiếng, biểu cảm bất đắc dĩ thẳng thắn nói: “Em muốn học ngành máy tính, biết ngành máy tính của Thanh Bắc cần bao nhiêu điểm không? Nhất định phải để em nói rõ sao, chị gái? Nói ra còn rất mất mặt, không đủ điểm, chị để lại mặt mũi cho em đi?”

“Nhưng năm nay ai biết…”

Biên Dịch đỡ trán, cô gái này hôm nay làm sao có bộ dáng không quá thông minh.

Cậu nói: “Dựa theo xếp hạng trước đây tính toán, đây không phải nhìn là ra sao? Lại nói, ngành máy tính của Đại học B cũng rất tốt, xứng với thứ tự không ấm ức.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, hai năm cấp ba trước hơi lãng phí thời gian, lớp 12 nỗ lực một phen, điểm bây giờ em rất vừa lòng, nếu chị không hài lòng, em đi học lại rồi thi lại?” Nửa câu đầu còn rất tốt, nói được một nửa, Biên Dịch lại bắt đầu trêu cô.

Thẩm Lê đã nhìn ra, tức giận đến mức muốn đánh người, trực tiếp nói theo cậu: “Được thôi, sang năm thi top 1 của tỉnh, nếu không thì không để yên được!”

Biên Dịch nghe vậy liền muốn lấy điện thoại ra gọi cho Lão Chu, bị Thẩm Lê thở phì phì ngăn lại, thấy miệng cô lại bắt đầu muốn lải nhải, trực tiếp dán lên sau cổ cô.

Bốn phía rốt cuộc cũng ngừng nghỉ.

Người trong lồ ng ngực dễ bảo.

Giữa môi răng Biên Dịch phân thần nghĩ, thật đúng là oan uổng hai người anh em kia.

Chiêu này thật con mẹ nó hữu dụng.