Thứ ba, không trình độ thì đương nhiên sẽ không có việc làm tốt rồi. Theo ký ức của thân thể này thì Vương Thành từ nhỏ đã đi phụ hồ, tiền lãnh được đều đem về phụ giúp gia đình. Đến 18 tuổi, được người quen giới thiệu đi làm công nhân lao động phổ thông cho một công ty trên thành phố, cùng với Vương Thành có Phi Long cũng là bạn thân từ nhỏ ở chung xóm. Hai người có hoàn cảnh tương tự mới cùng nhau đi làm, cùng nhau thuê phòng trọ ở chung đến nay cũng đã 4 năm. Tuy nhiên, vì hai thằng đều nghèo, làm tiền lương đều gửi về gia đình nên đến nay dù đã 22 cái xuân xanh mà cả hai đều chưa có vợ. Đơn giản là tiền đâu mà cưới vợ, muốn dụ cô nào nhẹ dạ đi theo luôn khỏi cưới nhưng nhìn lại cái nhan sắc... khụ... Phi Long còn có khả năng chứ Vương Thành thì cửa sổ còn không chứ đừng nói đến cửa lớn. Không tiền thì "đẹp troai" cũng đỡ, đàng này tuy không xấu nhưng không đẹp thì cũng có ai mà thèm. Quả đúng là vô cùng, vô cùng đã kích cho cái linh hồn của Lưu Vương Thành khi xuyên đến tiếp nhận cái thân thể này.
Tất cả đều do cái bà tác giả nào đó đã viết hắn thành nhân vật phản diện bị chết thê thảm, hắn mới phải chịu sa vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Hắn hận, vô cùng câm hận. Hắn phải tìm bà ta trả thù, bắt bà ta phải trả giá cho những gì đã gây ra cho hắn. Nhưng bà ta là ai nhỉ? Hồi nãy đọc mà quên xem tên tác giả rồi.
Nhìn lại cái điện thoại bị "banh chành" trên đầu hắn liền rơi hàng loạt các vạch đen. "Cái điện thoại 4 triệu mới vừa hết trả góp a!" Mà vấn đề là không có điện thoại lấy gì lên mạng xem tên tác giả đó đây?
Liếc tên nào đó vừa mới cho hắn ăn dép, trong đầu liền có một bóng đèn sáng lên. Không cần nghĩ ngợi, hắn lập tức lấy điện thoại của thằng bạn nào đó đang ngáy o o mở lên. Nhưng khi thấy tên của tác giả hắn thật muốn chửi thề "Mèo con ham ngủ".
....................
Tại một vùng nông thôn yên bình, trong một căn phòng nhỏ của ngôi nhà kiểu biệt thự sân vườn một trệt một lầu vừa mới xây. Một cô gái nhỏ nhắn, có mái tóc dài đen nhánh xỏa tung trên gối, đang say sưa chìm trong giấc ngủ. Ánh trăng chiếu xuyên qua mảng kính cửa sổ, soi lên khuông mặt còn chưa trút hết vẽ non nớt của tuổi 16.
Thu Sương khẽ nhíu mày, lay động đôi mi dài cong vυ't như đang khó chịu vấn đề gì đó. Cô liền trở mình xoay sang phải ôm lấy con gấu bông rồi ngủ tiếp, đôi môi nhỏ nhắn đột nhiên nở một nụ cười khẽ, sau đó trở lại vị trí ban đầu của nó. Có lẽ cô đang mơ một giấc mơ đẹp đi.
Trên bàn học có một quyển sổ tay được mở ra trang đầu ghi bốn chữ to "Ngọc Phượng Nữ Tướng" cùng bốn câu thơ.
"Ngọc nữ lạc lối đến trần gian
Phượng hoàng tung cánh lửa ngập trời
Nữ nhi trí dũng nào thua kém
Tướng lĩnh anh hùng khϊếp sợ uy."
Đây không ai khác chính là tác giả cuốn tiểu thuyết "Ngọc Phượng nữ tướng" được đăng trên mạng, với bút danh là "Mèo con ham ngủ". Thủ phạm đã khiến Lưu Vương Thành ra nông nỗi như ngày hôm nay. Hắn chắc chắn không ngờ rằng, cô chỉ là một cô bé 16 tuổi chỉ mới bước vào ngưỡng cửa của trường cấp 3. Càng không ngờ rằng cô và hắn ở cùng xóm với nhau, nhà hắn và nhà cô chỉ cách nhau có một con lộ và một cánh đồng.
Có điều hai nhà lại cách biệt khá lớn. Một nhà con đông tới cả chục đứa, cha mẹ đều đầy đủ, ruộng đất không có, chủ yếu đi làm mướn, làm thuê. Một nhà chỉ có hai đứa con gái, cha không có chỉ có mẹ và bà ngoại, ruộng vườn sung túc nhưng khổ nổi chỉ có thể cho người khác thuê vì không có sức lao động nam để làm. Mẹ lại có thêm nghề uốn tóc nên về kinh tế thì không phải lo lắng.
Trong mắt mọi người hai chị em Thu Sương tựa như hai vị tiểu thư khuê các lớn lên trong nhung lụa, mặc dù họ từ nhỏ họ đã không còn cha. Nhà toàn phụ nữ mà có thể khiến kinh tế gia đình càng ngày càng khá giả, có người khâm phục cũng có người ganh ghét. Nhưng đâu có ai hiểu được để đạt được thành tựu như ngày hôm nay họ đã phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt, ngậm đắng nuốt cay thế nào. Không chỉ bà ngoại, mẹ, mà ngay cả hai chị em Thu Sương, dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã biết tự lập tự cường rồi. Dù có khổ cũng không than vãn, cố gắng cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời.
............
Thu về lá vàng rụng đầy sân
Sương sớm lặng rơi từng giọt xuống
Rơi xuống lá vàng như lệ sa
Hỡi ai quét lá mùa thu ấy
Quét cả giọt sương vướng ngậm ngùi.