Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 61: Phiên ngoại 2: Người không trở lại (Thượng)

Một,

Mùa đông năm 2017, Thịnh Nhiễm một mình sống tại Đài Bắc.

Nơi này lấy ẩm ướt làm mác, là một thành phố có thể dùng chân mà đo đạc. Mưa đông liên miên, cô hết lần này tới lần khác nhớ lại một câu in trong sách địa lý hồi cấp hai, khí hậu nhiệt đới gió mùa, mùa đông ấm, lượng mưa tương đối lớn.

Cùng thuê chung cư với cô là một cô gái tên Đỗ Hoành, người phương Bắc đại lục, ngày thường cẩu thả tùy tiện, không gì không nói, cái gì cũng thích chia sẻ với cô.

Ngày mưa lại không lên lớp, không khí ẩm ướt, Thịnh Nhiễm cũng yên lặng, cùng cô bạn cùng phòng chia sẻ một cái tai nghe.

Những ngày mới tới Đài Bắc, cô mơ mơ hồ hồ thích Lâm Tịch, trên thế giới này người cầu mà không được đều chung một bộ dáng, câu chữ viết ra vừa mạnh mẽ lại không kiêng dè, giống như mắc bệnh điên.

Nhưng phàm là chưa có được/ nhưng phàm là những cái đã qua/ đều khắc sâu trong lòng

Hoan hỉ thương bi sinh lão bệnh tử/ Cũng chẳng phải chuyện lạ

Hận trên đài khanh khanh dưới đài ta ta/ Không phải em với anh

...

Không kiêng không kỵ, Thịnh Nhiễm nghe mà rơi lệ nóng hổi, mỗi một câu đều như đang hát về chính bản thân mình.

Đỗ Hoành tháo tai nghe, đầu mày nhíu lại, trong mắt hiện lên khó hiểu ngây thơ: “Vì sao Lâm Tịch lại thảm như vậy chứ?”

Thịnh Nhiễm hơi ngẩn người, sau đó bật cười.

Cô nhớ lại rất lâu rất lâu về trước, Thẩm Trĩ Tử cũng dùng giọng điệu, dáng vẻ y chang mà trách móc cô: Nghĩ tốt đẹp lên một chút không được à? Suy nghĩ của cậu sao lại u ám như vậy hả?

Vì vậy cô thu lại tầm mắt, khẽ cười đáp: “Oán hận lâu dài, yêu thương mà phải ly biệt, cầu mà không được, ai cũng không có cách nào.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi dữ dội, đêm nay bão tới.

Đỗ Hoành bỏ tai nghe xuống, ngón tay vô ý quẹt qua đầu ngón tay cô, bị cảm xúc lạnh lẽo làm cho giật mình phát ra tiếng thở dài. Cô rì rà rì rầm bò dậy, vừa giúp Thịnh Nhiễm rót cốc chocolate nóng, vừa hấp hấp mũi lắc đầu: “Chìm đắm trong thế giới nhỏ của bản thân, rất dễ sinh ra cảm xúc tiêu cực. Cậu thật sự nên ra ngoài ngắm nhìn nhiều một chút, trường chúng ta có bao nhiêu là thanh niên tài tuấn (tài giỏi tuấn tú).”

Đỗ Hoành chưa từng nghe qua chuyện của cô, nhưng cũng hiểu được chút ít, cô từng có một mối tình cũ không dễ buông xuống.

Người yêu thời niên thiếu luôn là khó quên nhất, cô hiểu được, cũng có thể thấu hiểu.

Quay người đưa chocolate nóng qua, Thịnh Nhiễm cúi đầu nhận lấy, dịu giọng nói một tiếng cảm ơn. Ở góc độ này, cô nhìn thấy d ái tai trắng nõn của đối phương, đầy đặn, tựa như bạch ngọc dương chỉ tỉ lệ cân đối.

Cõ lẽ vì bạn tốt mãi không chịu dứt tình, trong lòng Đỗ Hoành chợt nổi lên cảm giác tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Không yêu đương với người bên cạnh cũng không sao hết, chuyển dời lực chú ý, lên mạng tìm lấy một chàng cũng được.”

Nhắc đến cái này, cô đột nhiên trở nên lấm la lấm lét.

Ôm điện thoại chui vào trong chăn, Đỗ Hoành như dâng lên bảo tàng mà giơ ra một bức ảnh trong thư viện: “Cậu xem, gần đây trong nước thành lập rất nhiều nhóm thần thượng, các chàng trai ai nấy đều đẹp trai rạng ngời.”

“Tớ thích nhiều lắm, mà trong số bọn họ, tớ thích anh ấy nhất.”

“Mắt anh ấy đẹp ghê đi cơ——”

Ánh mắt liếc qua màn hình điện thoại, Thịnh Nhiễm im lặng, hai tay cầm cốc chocolate nóng, trong lòng dường như có một loại dự cảm.

Ngón tay Đỗ Hoành khẽ động, khuôn mặt của Thẩm Trạm không chút phòng bị mà xuất hiện trước mắt cô.

Cách một cái màn hình, anh cười với cô.

So với thời niên thiếu trong kí ức càng thêm chói mắt, rất lâu sau này đôi mắt hoa đào của Thẩm Trạm trở thành điểm khiến bao fan chết mê chết mệt. Đôi mắt ấy khi cười lên tựa như có ánh sáng, khiến trời đất vạn vật đồng loạt thất sắc, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tinh thần hăng hái sức sống tràn trề.

“Đúng là rất đẹp trai.” Hồi lâu sau, Thịnh Nhiễm bình thản cảm thán, không hề lộ chút dấu vết, mỉm cười nói, “Chỉ tiếc tớ không có trái tim thiếu nữ, cũng không có sức mà đu thần tượng.”

Gió đem theo hạt mưa, nện lộp bộp trên cửa kính.

Đỗ Hoành vẫn lải nhải không ngừng, lực chú ý của cô chậm rãi dời đi, nhìn nước mưa giăng đầy trên cửa sổ, lại bắt đầu xuất thần.

Đã là chuyện rất lâu trước kia...

Thẩm Trạm khi đó chưa là thần tượng mới debut được lưu trong điện thoại của các cô gái, hắn dẫn cô chạy khắp thế giới, nhảy dù ở San Diego, đón năm mới ở Las Vegas, ngắm cảnh đêm trên đỉnh núi Thái Bình.

Ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là ở Hồng Kông, cảng Victoria hào hoa nhức mắt, người xếp hàng ngồi cáp treo vừa đông vừa loạn.

Sau khi về đêm gió trên núi lạnh thấu xương, anh mở rộng áo khoác bọc cô trong lòng, ấn cằm cô vào lồ ng ngực mình.

“Lạnh quá đi.” Anh vừa than, vừa cười nắm lấy bàn tay cô, nhét vào túi, “Chúng ta đều là động vật nhỏ, phải ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau.”

Khi đó Thịnh Nhiễm im lặng, không nói gì.

Nhưng cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy, chính là đôi mắt ấy.

Đẹp đẽ, dịu dàng, mang ý cười, so với sao trời còn sáng hơn.

Chói mắt như vậy.

Về sau cô sống một mình, cũng không đi leo núi lần nào nữa.

Sự sầm uất của Đài Bắc chỉ là một góc, ngẫu nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô vẫn sẽ nhớ lại hơi ấm cơ thể thiếu niên.

Nhưng cũng đã xa cách nhiều năm, cô mới hiểu được, những ồn ào cùng dịu dàng đó, kỳ thực tất cả chỉ là một mình anh.

Ngay cả hơi ấm kia, cũng không thuộc về cô.

Hai,

Năm 2010, Thịnh Nhiễm mười bảy tuổi, học lớp 12.

Bạn tốt của cô trong năm này vì một nam sinh đẹp trai như thần tiên mà phát cuồng, xe đi hoạt động ngoại khóa dừng lại trước sở nghiên cứu, tất cả học sinh đều đã xuống hết, chỉ mình cô vẫn chậm chạp rề rà, không muốn rời khỏi thiếu niên cao gầy kia.

Thịnh Nhiễm thầm thấy buồn cười.

Lớp trưởng cầm danh sách lớp điểm danh, bốn phía tìm kiếm Thẩm Trĩ Tử đang không thấy tăm tích. Thịnh Nhiễm đứng cuối hàng, bóc kẹo, ngậm trong miệng lùng bùng nói: “Cậu ấy đến rồi, còn đang trên xe.”

Lớp trưởng đã hiểu, cúi đầu đánh dấu tích một cái lên tên cô.

“Có!”

Gió thổi qua ngọn cây, ánh mặt trời nhảy nhót lăn xuống.

Hai tiếng đáp vang lên, một nam một nữ, văng vẳng hòa lẫn. Giọng nữ mang theo chút hờ hững, nam sinh thanh tuyến thấp trầm, nghiêm túc hiếm thấy.

Thịnh Nhiễm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang, lá cây xào xạc, vừa vặn đối diện với một đôi mắt hoa đào.

Đôi mắt ấy, sau này sẽ trở thành nỗi tương tư cầu mà không được của biết bao cô gái.

“Xin lỗi.” Tầm mắt chạm nhau, Thẩm Trạm lập tức sực tỉnh lại, “Tôi nghe nhầm.”

Cậu ta diễn rất giỏi, chút sửng sốt cùng bối rối trên mặt vô cùng hợp lý, Thịnh Nhiễm tin là thật.

Vì thế cô chớp chớp mắt, ghé lại: “Thẩm Trạm?”

A, tốt quá, cô ấy nhớ tên mình.

Nhất định là vì lúc ở trên xe, cậu cho cô cây kẹo.

Thẩm Trạm cong mắt cười: “Phải.”

Ngừng một lát, có chút ảo não, lại như đang gỡ tội cho bản thân: “Tên chúng ta, thật sự phát âm quá giống nhau.”

“Giống hả?”

Ngữ khí cậu rất thành khẩn, cô lại không hề nghĩ nhiều.

“Tất nhiên!”

Thẩm Trạm mười tám tuổi thề thốt, gấp gáp chứng minh.

Thịnh với Thẩm, Nhiễm với Trạm, hai họ để gần nhau, nghe không rõ được âm mũi trước sau; Trong tên hai người còn có chung một vần ‘an’, đã định sẵn là rất hợp vần.

Thịnh Nhiễm tin lời bậy bạ cậu nói.

Nhưng ban đầu, cô chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với cậu.

Không phải cô ngại vì mặt mũi không bằng, mà vì người này quá chói mắt, cao cao tại thượng, dưới mắt không nhiễm lấy một hạt bụi, giống như cái gì cũng không lọt vào mắt.

Thế nhưng cái chuyện tà môn này cứ thế mà rơi trúng đầu cô.

Giờ thể dục hoạt động tự do, quả bóng chuyền của lớp trưởng trật khỏi tay, đập lên người cô. Câu xin lỗi của lớp trưởng còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã thấy Thẩm Trạm đe dọa đầy thâm ý: “Cậu đập đi đâu đó?”

“Wow...”

Mọi người đều không có ác ý, Thịnh Nhiễm ngây người dưới ánh mắt nóng rực khắp bốn phía, mãi sau mới chậm chạp phản ứng lại.

Ngày đó trên đường về kí túc, nam sinh không trọ trong trường dán sát theo cô, đi tới dưới lầu.

Cô dừng bước, đèn đường mập mờ, cô mượn ánh đèn, yên lặng nhìn cậu rất lâu.

“Cậu thích tớ à?”

Mãi sau, cô mới đưa ra một câu nghi vấn.

Thẩm Trạm nghĩ cũng không nghĩ, lập tức ngẩng đầu: “Thích.”

Trong khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau, cô bắt được một chút bối rối trên khuôn mặt cậu, giống như tình đầu sơ khai.

Cô chợt mềm lòng.

Mãi đến rất nhiều năm về sau, Thịnh Nhiễm nhớ lại câu mình nói với Thẩm Trĩ Tử trên đài thiên văn, ‘Tớ không thích kiểu như cậu ta’, mặt còn nóng như thiêu.

Tự vả...

Hồi đó vui vẻ bao nhiêu, sau này càng đau đớn bấy nhiêu.

Ba,

Thẩm Trạm là kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, Thịnh Nhiễm đã biết từ lâu.

Nhà họ Thẩm ngoại trừ cặp chân dài cùng đôi mắt hoa đào di truyền, còn truyền lại cho các đời sau khả năng giao tiếp vượt xa người bình thường. Cậu ta nhiều bạn bè, cũng nhiều bạn gái cũ, nhưng khi yêu lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Thịnh Nhiễm, thi thoảng cũng sẽ bối rối khẩn trương, vành tai đỏ bừng.

Lần đầu tiên khi cô nhón chân hôn cậu, cậu khẩn trương tới mức không biết phải đặt tay chỗ nào.

Giống như cậu bé chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, cậu ấm này cũng khá đáng yêu.

Trước khi vào đông, cậu đưa cô đi đua motor.

Đêm đông sao treo trên cao, các bạn cũng phòng đã ngủ hết, không biết tiểu thiếu gia làm sao vòng qua được tầm mắt gác cổng, nửa đêm nửa hôm chạy tới khu kí túc, cẩn thận dè dặt lấy đá ném vào cửa sổ phòng cô.

Cô mặc áo ngủ kéo rèm ra, liền thấy nam sinh đứng dưới lầu xa tít, thấy cô mở cửa, cậu hưng phấn như đứa nhỏ thi được điểm tối đa.

Cách bóng đêm dày đặc, cậu hớn hở làm khẩu hình miệng với cô: “Tốt quá, cậu vẫn chưa ngủ! Xuống đây đi, đại ca đưa ra ngoài high!

Thịnh Nhiễm kéo rèm lại, tắt đèn, tim đập như sấm.

Không biết khi đó ôm tâm tình gì, lần đầu tiên trong đời cô làm ra hành vi lớn gan như vậy, đi vòng qua phòng quản lý trốn khỏi kí túc, ngồi lên phía sau chiếc xe cơ giới của thiếu niên.

Cậu giúp cô kéo chặt áo khoác, cài mũ bảo hiểm, không quên tranh thủ xoa xoa đỉnh đầu mềm mại.

Gió đông buốt lạnh, Thịnh Nhiễm nhịn không được phải nheo mắ lạit: “Ra ngoài chơi à? Sao vội thế?”

Thẩm Trạm thấp giọng cười: “Bởi vì vẫn luôn chưa bàn xong, ban nãy mới vừa quyết định.”

Cô không hỏi cậu ‘chưa bàn xong’ là bàn xong chuyện gì.

“Lần sau nhất định sẽ báo trước với cậu, ngồi vững nhé!”

Vừa nói xong, động cơ ầm ầm gào rú, thân người cô theo quán tính nghiêng về sau.

Cô vội vàng ôm lấy eo cậu, chợt nghe thấy tiếng cười sảng lảng của thiếu niên.

Qúa nửa đêm, trên đường rất hiếm người qua lại, bầu trời trong trẻo yên tĩnh.

Bên tai Thịnh Nhiễm đầy rẫy tiếng vù vù, mái tóc dài bị gió thổi tung lên, ngăn trở tầm mắt, không nhìn rõ đường phía trước.

Nhưng cô ngước mắt lên, vẫn thấy được sườn mặt cậu.

So với trời sao sau lưng còn đẹp hơn.

Từ năm cấp hai, Thịnh Nhiễm đã nghe nói, các cậu ấm chặn đường lớn, tổ chức đua xe trên đường.

Tận mắt nhìn thấy, quả thực chỉ có hơn chứ không kém.

Xe chở hàng lớn không qua được, cầu trên không vô cùng yên tĩnh. Cậu đổi xe, nhét Thịnh Nhiễm vào ghế phó lái.

Thịnh Nhiễm mơ mơ hồ hồ, gió đêm lùa qua tóc mai, ngưa ngứa. Thẩm Trạm đạp ga hết mức, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung, đốt lên cảm xúc hừng hực cháy ẩn sâu trong lồ ng ngực.

Cô vừa định mở miệng.

Dư quang chợt thấy đùng một tiếng, không đợi cô quay đầu nhìn, lại nghe đùng một tiếng nữa.

Từng chùm pháo hoa được phóng trên trời đêm tĩnh mịch.

Tiếng gió gấp gáp bên tai, cô nghe thấy tiếng cười của Thẩm Trạm: “Nhìn kìa, pháo hoa đốt cho cậu đó.”

Hai luồng k1ch thích nặng nề, tim cô đã sắp nhảy lên cổ họng.

Giọng cậu lẫn trong tiếng gió, cô không nghe rõ lắm, nhưng vẫn vô thức nói: “Tầm thường...”

“Hahahahaha đúng là rất tục!” Thẩm Trạm giảm chậm tốc độ, quay đầu lại, làm bộ đứng đắn mà cười hỏi, “Thế có thích không?”

Thịnh Nhiễm thò người qua, nụ hôn rơi lên sườn mặt cậu.

Cậu ấy chính là sinh vật dễ thương nhất trên đời.

Khi đó, cô đã nghĩ như vậy.

Bốn,

Tỉ mỉ mà đếm, cô với Thẩm Trạm quả thực cũng đã có lúc vô cùng thân mật.

Trường học không cho phép yêu sớm, lén lén lút lút lúc nào cũng mang lại cảm giác k1ch thích kỳ lạ, cậu ở trong phòng học càng giả bộ bình thản, cô lại càng muốn trông thấy dáng vẻ rẩm rầm rì rì của cậu.

Đáng yêu muốn chết, cũng thích muốn chết.

Khi đó Thẩm Trĩ Tử còn đang buồn bực vì không theo đuổi được Cận Dư Sinh, mỗi ngày y như cây nấm tối tăm trốn trong góc lảm nhảm, thèm muốn sờ tay người ta y như lên cơn điên.

Tới tận trước kì nghỉ đông, trường học treo đồng hồ lên cả khối, bắt đầu đếm ngược thời gian thi đại học. Cận Dư Sinh làm đại diện học sinh, vào lễ tuyên thệ cậu ta được mời lên bục phát biểu.

Thiếu niên cao lớn chói mắt, mặc đồng phục xuyên qua đám người, bước lên bục trước mặt toàn thể lãnh đạo giáo viên cùng học sinh trong trường, cầm bản diễn thuyết, nhìn một lát, rồi lại gấp cất đi.

Im lặng chốc lát, cậu ta mím môi, không nhanh không chậm bắt đầu nói: “Tôi đọc thơ cho mọi người nghe vậy.”

Lãnh đạo trường chưa kịp ngăn lại, cậu đã mở miệng.

Giọng nói trầm thấp chậm rãi, như con sông trong suốt sạch sẽ, chảy trong dòng hô hấp ngưng trệ của mọi người.

“Tháng Giêng em còn chưa xuất hiện/ Tháng Hai em ngủ cách vách, Tháng Ba trời đổ trận mưa to/ Tháng Tư tường vi bò đầy đất...”

Là bài 《Qúa trình》 của Lâm Bạch.

Ngụm không khí nghẹn trong ngực lãnh đạo trường lập tức thở ra nhẹ nhõm.

Bọn họ thực chất rất sợ.

Sợ kiểu học sinh giỏi im lặng ít nói này, đột nhiên thay đổi 720 độ, đọc thơ tự sáng tác trước mặt mọi người.

Tốc độ đọc của Cận Dư Sinh không nhanh, thong thả nghiêm túc, giống như đang bày tỏ tâm sự.

“...Tháng Mười Một vẫn còn chưa tới/ Xuyên qua cửa sổ của nó/ Anh nhìn thấy tháng Mười Hai.”

“Tháng Mười Hai——”

Lời vừa nói ra, cậu đột ngột sửa lại lời.

“Có em.”

Mọi người thoáng sửng sốt, trong hội trường tiếng hít thở thật khẽ.

Không ai quy định 《Qúa trình》 chỉ có thể lý giải là thơ tình, lãnh đạo trường cũng có thể giải thích ‘em’ trong bài là đại học, hiểu rằng cậu đang hướng về tương lai, tương lai có liên quan tới một ngôi trường đại học nổi tiếng.

Nhưng trái tim Thịnh Nhiễm chợt nảy lên.

Cô nhịn không được, quay xuống nhìn Thẩm Trĩ Tử.

... Thế nhưng lại thấy cô đang bịt tai, chuyên tâm học thuộc từ mới.

Thiết bị âm thanh trong hội trường rất tốt, 360 độ vòng quanh hội trường, tất cả mọi người đều nghe thấy, chỉ có mình cô là không nghe thấy.

“Thẩm Tam.” Thịnh Nhiễm tâm tình phức tạp vỗ vỗ cô, “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

“Hả?” Thẩm Trĩ Tử như giật mình, vội vội vàng vàng tháo tai nghe, “Cậu nói gì cơ?”

“... Cận Dư Sinh lên bục phát biểu, cậu không nghe thấy sao?”

“Bởi vì, chủ yếu là...” Thẩm Trĩ Tử nhìn bục diễn thuyết, lại nhìn cô, dè dặt nói, “Tớ rất không thích cái cảnh bị vạn người chú mục này.”

“Cậu không hiểu, cảm xúc của tớ, tớ chỉ muốn nhét cậu ấy vào trong túi giấu đi, chỉ mình tớ mới có thể hôn hôn ôm ôm ném cao cao.” Cô niết quyển từ đơn, do dự một chút, ngượng ngùng nói, “Như bây giờ, bao nhiêu người nhìn cậu ấy như vậy, tớ sẽ ghen, muốn che lại mắt của tất cả mọi người ở đây, để cậu ấy chỉ có thể nhìn tớ. Nhưng tớ lại không thể che mắt các cậu được, cho nên chỉ đành trốn tránh hiện thực, che mắt mình lại...”

Thịnh Nhiễm: “Thứ ngu ngục.”

“...”

Sao lại mắng cô.

Sau buổi lễ tuyên thệ kết thúc, Thẩm Trạm như thường lệ, đưa cô về kí túc xá.

Ở trong trường, hai người luôn giữ một khoảng cách vi diệu mà phù hợp, ngẫu nhiên gặp phải giáo viên còn có thể lấy lí do giao lưu kinh nghiệm học tập mà trốn thoát.

Trước ngày đó, Thịnh Nhiễm còn cảm thấy, trạng thái như vậy cũng rất tốt.

Trạng thái thân mật dè dặt cẩn thận lại như gần như xa, chỉ có thể lén lén lút lút này, thời thanh xuân niên thiếu mới có cơ hội trải nghiệm.

Sau lễ tuyên thệ, cô nhiều lần nhớ tới đồng hồ đếm ngược treo trong phòng học, như Cận Dư Sinh ai sáng suốt đều có thể nhìn ra, là ánh mắt muốn nói lại thôi.

Cô đột nhiên muốn hỏi: “Thẩm Trạm, thi đại học xong, cậu định thế nào?”

Tiểu thiếu gia cao cao tại thượng, ngày thường cà lơ phất phơ quen rồi, cầu độc mộc thiên binh vạn mã đối với cậu mà nói chẳng phải chuyện gì khó khăn, cậu lựa chọn rời xa.

“Tớ ra nước ngoài.”

Cậu ta thản nhiên mà bình tĩnh, lời nói rất tự nhiên, còn mang theo chút ngây thơ.

Trái tim Thịnh Nhiễm trùng xuống.

Cô chần chừ, đắn đo nửa ngày, khó hiểu hỏi: “Còn tớ thì sao?”

Trong dự định tương lai của cậu, có tớ không?