Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 12: Chương 12:

Màn đêm buông xuống, đèn ngủ trước lều loe lóe sáng.

Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, Thẩm Trĩ Tử trợn mắt nhìn sắc mặt Hứa Thời Huyên từ từ xanh lét, sau đó trắng bệch.

Khuôn mặt rực rỡ năm màu.

“Cậu...cậu...”  Hứa Thời Huyên đỏ bừng mặt, nghẹn uất nửa ngày mới phun được một câu, “Cậu có biết xấu hổ hay không!”

Thẩm Trĩ Tử xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô có biết xấu hổ không.

... Thực ra cũng không quan trọng lắm.

Trước đây mẹ cô quá coi trọng mặt mũi, cho nên mới không đặt xuống được cái giá để đi dạy dỗ anh em trong nhà, để cho bọn họ vểnh mũi lên mặt.

“Cậu, cậu quá đáng...” Nhưng không đợi cô mở miệng, Hứa Thời Huyên đã khóc toáng lên trước, “Sao cậu có thể như vậy!”

“Tôi thế nào?” Thẩm Trĩ Tử buồn cười, “Ở trong lều người khác thì lạ lắm à? Là cậu ấy kêu tôi tới đó.”

Giơ tay lên trời thề, cô không nói dối lấy một chữ.

“Ngược lại là cậu, nửa đêm không ngủ, lại chạy tới đầu giường người khác lẩm bà lẩm bẩm.” Thẩm Trĩ Tử vẻ mặt nghiền ngẫm, mắt hoa đào trong bóng đêm càng lộ ra vẻ thanh tú, “Cậu thấy ai mới là người không biết xấu hổ hơn?”

“Sao cậu dám nói tôi như vậy!” Hứa Thời Huyên hơi ngừng lại, giống như bị khϊếp sợ, hai má chảy xuống hai giọt nước mắt to bự, “Sao cậu có thể nói tôi không biết xấu hổ?”

Thẩm Trĩ Tử: “...”

Không phải cô ta nhắc tới vụ này trước sao?

Đêm khuya thanh vắng, sườn núi vốn rất yên tĩnh, Hứa Thời Huyên khóc đến kinh thiên động địa, tiếng khóc làm kinh động đến những người khác, ánh đèn trong các lều lục tục sáng lên.

Mấy học sinh đứng trên cao cầm máy ảnh chụp tinh quỹ cũng bỏ máy xuống, chạy tới: “Nửa đêm nửa hôm, làm sao thế?”

Hứa Thời Huyên khóc đến mức cả người run rẩy, khi giáo viên dẫn đoàn tới, Thẩm Trĩ Tử còn đang nghiêng đầu nghĩ, sao lại có người nhiều nước mắt đến vậy...

Sẽ không khóc tới mức viêm kết mạc đấy chứ.

Hứa Thời Huyên khóc không ra hơi, giáo viên dẫn đoàn hơi do dự, hỏi Thẩm Trĩ Tử: “Em đánh bạn à?”

Thẩm Trĩ Tử: “...”

Cô ăn no rửng mỡ sao? Nửa đêm không ngủ mà đi gọi Hứa Thời Huyên tới trước lều Cận Dư Sinh, đánh cho một trận?

“Em đánh cậu ta làm gì? Tế cáo trời đất, hay là tuyên bố chủ quyền?” Tào quá nhiều, cô không biết phải bắt đầu phun từ đâu, “Ai biết cậu ta muốn làm gì, nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ em, không nói không rằng tự nhiên khóc.”

Hứa Thời Huyên nghe cô nói vậy, càng khóc dữ hơn.

Cô giáo dẫn đoàn là người mới, do dự không quyết đoán, không có kinh nghiệm giải quyết chuyện khẩn cấp. Đối với danh tiếng Thẩm Tam Gia, trước khi tới trường này cô đã nghe qua, nhưng đồng thời cũng nghe nói từ sau khi lên cấp ba Thẩm Trĩ Tử đã không còn gây chuyện nữa, không ngờ chuyện phải đến vẫn không thể tránh khỏi, cuối cùng vẫn để cô bắt được.

Nhìn trái, lại nhìn phải, cô giáo hơi do dự, chọn một biện pháp thỏa hiệp hai bên: “Hay là, hai các em xin lỗi nhau một tiếng, sau đó hòa hảo nhé.”

Thẩm Trĩ Tử: “...”

Điên à, vì sao cô phải xin lỗi, cô đã làm sai chuyện gì.

“Bởi vì, em xem...” Cô giáo rất rối rắm, cô không cách nào nói chuyện được với Hứa Thời Huyên, chỉ đành nói với Thẩm Trĩ Tử suy nghĩ của mình, “Bạn ấy đã khóc không nói ra tiếng rồi...nếu chúng ta cứ tiếp tục giằng co, chuyện này sẽ mãi không dứt.”

“Em nói rồi, là cậu ta tự chạy tới, đang yên đang lành lại ngồi đây khóc ầm lên.” Thẩm Trĩ Tử cố gắng kiềm chế cơn tức sắp trào ra, “Chẳng liên quan gì tới em hết.”

Cô giáo chần chừ: “Nhưng mà...”

Nghe quá ảo, cô không tin.

Thẩm Trĩ Tử một lời khó nói hết suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu lên, hỏi mấy học sinh vây xem: “Các cậu cũng nghĩ là tôi bắt nạt cậu ta?”

Các học sinh vây xem: “...”

Muốn gật đầu, nhưng lại không dám.

Dù sao Tam Gia cũng là người có tiền án.

“Vậy được rồi, không còn cách nào khác.” Thẩm Trĩ Tử làm bộ thở dài, thong thả xắn tay áo đứng dậy, “Vậy em chỉ cần đánh cậu ta một trận, sau đó xin lỗi là xong.”

Chậc, cô cũng đã nhiều năm không làm đại ca rồi.

Hôm nay là bị bắt ép, phải quay lại giang hồ.

Giọng điệu mang theo chút hài hước, Hứa Thời Huyên sợ tới mức trợn lớn mắt.

Cô cảm thấy, Thẩm Trĩ Tử không hề có ý đùa giỡn.

Bởi vì ngay giây tiếp theo, ánh mắt vốn lười nhác của đối phương chợt trở nên sắc lạnh, khóe mắt xẹt qua lưu quang, không đợi cô phản ứng lại, nắm đấm đã như gió mà lao tới!

“Đợi đã.”

——Sau đó, bị một người ngăn lại.

Gió đêm lay động tóc mái, Hứa Thời Huyên run lẩy bẩy nhắm chặt mắt hồi lâu, không thấy cơn đau như trong tưởng tượng.

Dè dặt run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt với biểu tình cao lãnh.

Trái tim thầm nhảy lên một cái.

Gió đêm thấm lạnh, giữa đầu mày Cận Dư Sinh như tuyết sơn lạnh giá, áo sơ mi bên trong áo khoác tùy tiện để ngỏ hai cúc, lộ ra xương quai xanh sạch sẽ.

Giọng nói trong trẻo, ánh mắt không hề lưu lại trên người Hứa Cận Huyên.

Trầm ngâm chốc lát, ánh mắt cậu ta nhanh chóng quét qua Thẩm Trĩ Tử, sau đó nâng tay, lấy camera mình lắp trên giá ba chân xuống.

Thẩm Trĩ Tử bị cậu ngăn lại thì như lạc vào sương mù, không hiểu cậu ta định làm gì.

Camera được cài đặt điểm hấp thụ ánh sáng dài, có thể chụp được quỹ tích chuyển động của hành tinh. Vì thế trong thời gian nghỉ ngơi trước khi qua nửa đêm, rất nhiều người đã đặt camera lên sườn núi để chụp tinh quỹ.

Có điều...

Cận Dư Sinh đẩy đẩy hàm trên.

Của cậu thì không.

Ngón tay chỉnh về đoạn tham số trước, lấy ra một đoạn ghi hình.

Giữa một mảnh nín thở yên tĩnh, chiếu lều trong màn hình camera giống như cây nấm ngủ phát quang, giọng Hứa Thời Huyên vang lên rõ ràng trong đêm khuya.

“...Cận Dư Sinh cậu ngủ chưa, tớ có chuyện muốn nói với cậu...”

“...Hôm nay tớ hơi thất thố, nhưng mà tớ không phải cố ý đâu, cũng không phải tớ nhắm vào cậu. Nhưng, cá rõ ràng là do Thẩm Trạm mua về, Thẩm Trĩ Tử ăn còn chê lắm xương, tớ nghe cũng thấy bực mình...”

“...Thẩm Trĩ Tử trông thì rất dính lấy cậu... nhưng trường chúng tớ có một câu nói, nam sinh nước chảy, Thẩm Tam sắt đá...”

“...”

Từ đầu tới cuối đoạn ghi âm, Thẩm Trĩ Tử một câu cũng không nói.

Đến tận cuối cùng, cô mới lười biếng nói một câu, “Cậu nói gì?”

Gió đêm chậm thổi, đom đóm chập chờn bay.

Cận Dư Sinh vẻ mặt bình thản cầm camera, vẻ mặt nhóm học sinh vây xem cũng dần trở nên vi diệu.

Hứa Thời Huyên quên cả khóc, mặt mũi trắng bệch.

Thẩm Trạm không nhịn được, buồn bực hỏi: “Cá đúng là nhiều xương thật mà, chê vài câu thì có làm sao? Tôi còn chưa giận, cậu giận cái gì?” Lại còn nửa đêm chạy tới đầu giường người ta lẩm bẩm?

Thịnh Nhiễm chọc cậu, ý bảo cậu im miệng.

Câu này khiến những người đang chìm trong trầm tư sực tỉnh, cô giáo lấy lại tinh thần, xấu hổ nói với Thẩm Trĩ Tử: “Cô xin lỗi, cô trách lầm em rồi.”

Thẩm Trĩ Tử cười có lệ.

Cô không để ý cô giáo, Cận Dư Sinh đột nhiên lôi đoạn ghi âm ra làm cô có chút chột dạ.

Đoạn ghi âm phát tới cuối cùng, cô rất không ngoài dự đoán mà nghe thấy câu kia “Ở lều người khác thì sao? Là cậu ấy gọi tôi tới đấy.”——

Tựa như bị điện giật, cả quả tim bắn thẳng lên họng.

Không biết cậu ấy có tức giận không.

Suy cho cùng cô tiền trảm hậu tấu, lại còn dùng danh nghĩa của cậu...

Cô dè dặt ngẩng đầu.

Đỉnh núi không có nguồn sáng nào khác, ngân hà ngay trên đỉnh đầu, sao trời mênh mông uốn lượn sau lưng thiếu niên. Cậu không nhìn cô, môi gắt gao mím chặt, sườn mặt đem sao trời chia làm hai phần.

Thẩm Trĩ Tử ngây người hai giây, ở trong lòng tát mình một cái. Tỉnh lại, thời điểm quan trọng này, không được trầm mê trước sắc đẹp của cậu ta!

“Vậy nếu mọi chuyện đã được làm rõ, mọi người cũng đừng túm tụm ở chỗ này nữa.” Cô giáo chỉ muốn nhanh nhanh cho qua chuyện này, “Tản ra nào, ai làm gì thì đi làm nấy đi.”

Hứa Thời Huyên rất xấu hổ, khóc không được, không khóc cũng không được. Lời của cô giáo vừa hay cho cô một bậc thang leo xuống, cô thở phào một hơi, đang tính chuồn êm, vừa mới đứng dậy đã bị ngăn cản.

Tinh quang ngợp trời, giọng nói thiếu niên lạnh lẽo như băng tuyết——

“Xin lỗi.”

Hứa Thời Huyên ngây như phỗng nửa ngày, không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu lên, trừng lớn mắt: “Cậu nói với tớ?”

Cận Dư Sinh không đáp, cũng không nhìn cô.

Cánh tay cố chấp chắn ngang trước mặt, chặn đường cô.

Hốc mắt Hứa Thời Huyên đỏ lên, lại muốn rơi nước mắt: “Vì sao tớ phải xin lỗi cô ta! Tớ không xin lỗi!”

Nói rồi, muốn tránh qua đi thẳng.

Cận Dư Sinh không nói gì, cô tiến lên hai bước, cậu ta cứng rắn túm cô lùi lại hai bước.

Nước mắt Hứa Thời Huyên lã chã rơi.

Cô chưa từng thấy Cận Dư Sinh thế này.

Bình thường cậu luôn tỏa ra hơi thở lạnh lùng, nhưng cái lạnh đấy cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích cậu. Cậu ta vừa tức lên, một câu cũng không nói, nhưng lại không hề nể tình chút nào.

Nước mắt Hứa Thời Huyên rơi lã chã, Cận Dư Sinh cũng không nhúc nhích, đứng nơi áp suất thấp cuồn cuộn, một lời không nói giăng co với Hứa Thời Huyên.

Thẩm Trạm và Thịnh Nhiễm lười để ý, đã bắt đầu nghĩ ngày mai trở về thì đi ăn cái gì. Cuối cùng vẫn là lớp trưởng không thể nhìn tiếp được nữa, ngập ngừng đi qua hòa giải: “Cận Dư Sinh, thôi bỏ đi.”

Không đợi Cận Dư Sinh lên cơn, cậu ta nhanh chóng vỗ vỗ Hứa Thời Huyên: “Cậu nữa, nói năng thật chẳng ra làm sao, dù có camera hay không thì cũng không được nói bạn như vậy.”

Hứa Thời Huyên nghẹn ngào dụi mắt, phát ra âm thanh nhỏ như muỗi: “Ừ.”

Cận Dư Sinh vẫn không nói gì, im lặng một lát, ánh mắt rơi trên người Thẩm Trĩ Tử.

Cô vẫn đang ngồi trước lều cậu, ôm camera trong ngực, nhe răng trợn mắt, không biết đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì.

Đầu lưỡi chạm hàm trên, cậu đi qua.

Có cái bóng phủ trước mắt, Thẩm Trĩ Tử sửng sốt: “Cận...”

Hai chữ sau chưa nói khỏi miệng, cậu đã khom người lôi túi ngủ từ trong lều ra, nhét vào lòng cô.

Thẩm Trĩ Tử đơ ra, không hiểu cậu có ý gì.

Nhưng đối mặt với một Cận Dư Sinh tràn đầy cảm giác áp bách, cô không hiểu sao có chút run sợ, nhịn không được chủ động giải thích: “Câu tớ nói kia là có ý khác, chính là muốn chọc tức Hứa Thời Huyên thôi.”

Cận Dư Sinh không nói gì, rũ mắt.

“Cậu không giận đấy chứ?” Hồi lâu sau, Thẩm Trĩ Tử mới dè dặt chọt chọt cậu ta, “Nhưng, nhưng tớ cũng đâu có nói dối...”

“Sau nửa đêm,” Cận Dư Sinh hơi ngập ngừng, môi mím thành một đường, “Qua ngủ với Thịnh Nhiễm.”

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.

Sau đó ngay lập tức bạo phát: “Vì sao chứ! Cậu không nói lý! Là Hứa Thời Huyên tự chạy tới làm ầm ĩ, liên quan gì đến tớ!”

Cậu không nói gì, cô nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng không vui.

Đều tại đoạn băng ghi hình kia.

Tuy nó giúp cô nhanh chóng giải quyết chuyện này, nhưng cũng để cho Cận Dư Sinh nghe được cô cáo mượn oai hùm.

... Như vậy cô thà rằng không có đoạn ghi hình!

Cận Dư Sinh không nói một lời, nhặt một góc túi ngủ bị cô kéo lê trên mặt đất lên.

“Hơn nữa,” Cô không phục, “Vì sao camera của những người khác là cài chế độ hấp thụ ánh sáng dài, chỉ có của cậu là mở chế độ ghi hình!”

Dù là quay mặt ngoài của lều, nhưng như vậy cũng rất kỳ quái!

Cậu ta là tên cuồng theo dõi sao!

Cận Dư Sinh có chút rối rắm, im lặng do dự một lúc.

Lát sau, cậu mới bình tĩnh đáp: “Ấn nhầm.”